Sáng sớm thượng triều định sẵn là một mảnh rối ren.
Triệu Bình đang đứng giữa chính điện, hai mắt sáng quắc sống lưng thẳng tắp. Nhìn vô cùng chính trực tự nhiên. Khác hẳn với vẻ ngoài cà lơ phất phơ trước đây.
Quan viên đều nhìn vị Vương gia này mà bàn luận xôn xao. Dù sao chiến tích bắt được quan viên tham nhũng, củng cố lòng dân đã được đưa về kinh thành rồi.
“Hoàng Thượng giá đáo. Tất cả quỳ xuống.”
“Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
“Tất cả bình thân.”
“Tạ ơn Hoàng Thượng.”
Triệu Hoành ngồi trên long ỷ vẻ mặt mệt mỏi. Từ ngày Triệu Bình lập được công trạng, Thái Hậu gần như đứng ngồi không yên liên tục gây áp lực lên hắn để hạ bệ Triệu Bình. Nhưng nào có dễ dàng như thế. Làm không khéo có thể dẫn đến sự bất mãn của quan viên và dân chúng, được nhiều hơn mất.
“Triệu Bình, lần này đệ đi tuần phủ lập được nhiều công lao. Chuyện tham nhũng, cậy quyền của Nghiêm Tuấn trẫm đã giao cho Đại lý tự xét xử. Đệ có muốn được thưởng gì không?”
Triệu Bình bước ra khỏi hàng, chắp tay rồi bẩm tấu một thông tin vô cùng đáng sợ.
“Bẩm Hòng thượng, vi thần không dám đòi hỏi gì nhiều. Chỉ là Vương phi vì chuyến đi này mà bị tiểu nhân ám hại giờ vẫn còn bị thương. Vi thần muốn xin một kì hưu mộc dài ngày để tiện chăm sóc nàng ấy.”
“Còn nữa, lúc trước thẩm vấn Nghiêm Tuấn. Đệ có nghe hắn nhắc đến tư binh. Đại lý tự khanh có lẽ nên chú ý nhiều hơn.”
Triệu Hoành nghe thế lập tức mồ hôi chảy ròng ròng. Hắn cũng từng nghe nói về tư binh của Thái Hậu nuôi, dù chỉ là thoáng qua mà thôi. Nhưng đó là mẹ ruột của mình nên đành mắt nhắm mắt mở.
Chỉ là, lần này Triệu Bình moi ra trước lê dân bách tính sợ là không giấu được nữa.
Không chỉ Hoàng đế hoảng hốt, Lệ Ngự sử cũng đang suy tính đủ cách. Thái Hậu là căn cơ của Lệ gia, tuyệt đối không ngã được.
——————————————————-
Điềm Tư Tư đang phơi nắng trong vườn thì nghe tiếng ồn ào. Đó chính xác là tiếng nữ nhân cãi vã. Tiểu Lệ đang cố gắng ngăn cản người nào đó tiến vào. Xui xẻo sao hôm nay Đại Tráng phải trông coi tiệm trà nên không ở đây.
“Điềm Tư Tư ngươi ra đây, ngươi nói lý với ta đi.”
Tiếng A Lan đánh thức giấc ngủ của cô. Cả người cô ta quần áo bạc phếch màu, da mặt vàng vọt, có vẻ thời gian qua sống không tốt.
“Ngươi bất kính Vương phi. A Lan mau về viện đi.”
Tiểu Lệ nhanh chóng chạy ra, chắn trước mặt nàng.
“Ta còn sợ chết nữa sao? Điềm Tư Tư rút cuộc cô đã nói cái gì với Vương gia mà người chỉ đụng duy nhất một lần đến ta. Cô đã nói cái gì?”
Điềm Tư Tư đang nằm trên ghế bập bênh, người thì đắp chiếc chăn bông thật dày. Nhìn bộ dạng A Lan tức tối như vậy nàng liền chậc lưỡi mấy tiếng. Xem ra là phòng không gối chiếc lâu quá nên điên rồi. Cũng đúng, suốt ngày Triệu Bình đều ở bên nàng thì mấy nữ nhân hậu viện này sao chịu được. Với bản tính sốc nổi ngu ngốc của A Lan thì chắc chắn là bị người khích bác rồi.
Mà người đó, Điềm Tư Tư cũng đã rõ ràng là ai rồi. Thứ phi con nhà lục phẩm đó, xem ra Ngự sử đại nhân chịu hết nổi rồi nhỉ.
Lúc Triệu Bình bước vào viện thì đám người râu ria đó đã bị Phương quản gia cho người đem đi hết rồi. Hắn sờ sờ trán nàng, thấy nàng có vẻ không sốt, lại còn thảnh thơi như vậy cũng đoán ra chắc chắn hôm nay nàng đã chỉnh được ai đó rồi.
Điềm Tư Tư mở mắt dậy thì đã thấy Triệu Bình ngồi thổi thổi chén thuốc. Nàng lập tức giả vờ ngủ. Thứ thuốc đen ngòm và đắng ngét đó quả là làm khổ nàng mà.
“Được rồi, ta biết nàng đã tỉnh. Uống thuốc nào.”
“Thần thiếp không uống được không? Thật sự rất đắng đó.”
Lúc ở hiện đại nàng cũng chưa từng uống qua thứ thuốc đáng sợ này bao giờ đâu.
“Không được, độc dược trong người nàng đang có dấu hiệu giảm bớt, không được ngừng thuốc. Ta biết là đắng nên mới chuẩn bị kẹo sơn tra cho nàng nè.”
Đợi Điềm Tư Tư mắt nhắm mắt mở uống hết một chén thuốc to, Triệu Bình mới đút nàng mấy viên sơn tra kiềm lại vị đắng.
“Hôm nay, trong triều có vẻ Ngự sử đại nhân muốn rục rịch rồi.”
“Thứ phi trong phủ cũng bắt đầu không yên rồi. Thường ngày nàng ta yên phận là thế mà hôm nay cũng muốn nhảy nhót. Chỉ là….”
Điềm Tư Tư và Triệu Bình đều có một điểm thắc mắc chung. Rõ ràng năm đó, Ngự sử Đại nhân một mực muốn ngăn cản Hoàng Đế lên ngôi, bây giờ lại trở thành cánh tay đắc lực của Thái Hậu, không khỏi khiến người ta phải suy nghĩ mà.
“Tư Tư, ta đã cho người điều tra nhưng quả thực mối liên hệ giữa Thái Hậu và nhà họ Lệ không có gì khác ngoài Lệ quý phi.”
Điềm Tư Tư lặng yên suy nghĩ. Hai đầu mối quan trọng nàng để lại kinh thành, mong là có thể cho nàng câu trả lời.
——————————————————-
Lúc Hồ Điệp được triệu kiến đến Bình Nhạc Vương phủ đã là một thời gian sau.
Điềm Tư Tư sắc mặt tái nhợt, khoác áo lông rất dày dù trời không lạnh lắm. Chứng tỏ sức khỏe của nàng yếu rồi.
“Hồ Điệp bái kiến Vương phi. Người triệu kiến thuộc hạ đến đây là vì….”
“Những gì ta nói ngươi nghe ngóng, đã nghe được chưa?”
“Bẩm Vương phi. Hồ Điệp có tìm hiểu qua. Nhưng quả thực trong mấy chục năm qua, Thái Hậu không có qua lại gì nhà Ngự Sử đại nhân cả. Ngay cả phu nhân Ngự Sử cũng không hay vào cung. Nói chung hai người đó hoàn toàn không có mối liên hệ nào cả.”
Điềm Tư Tư nghe nàng bẩm báo thì nhíu mày. Không thể nào. Nếu không có liên hệ, nếu không có ràng buộc lợi ích thì tuyệt đối một kẻ như Thái Hậu sẽ không trao vào tay Lệ gia nhiều quyền lực như vậy. Nàng gõ gõ ngón tay một lát.
Bỗng Hồ Điệp nhớ ra gì đó.
“Vương phi chỉ là có một đoạn thời gian khoảng một năm tự dưng Thái Hậu ở hành cung không ra ngoài hay hồi cung,… lạ vô cùng.”
“Hửm, nó rơi vào khoảng thời gian nào?”
“Thuộc hạ nghe nói là hơn hai mươi năm trước chỉ là trong khoảng thời gian đó, Lệ đại nhân vẫn là quan viên trên triều, chưa xây dựng được thế lực nào. Nên càng không thể liên quan được.”
Điềm Tư Tư che miệng, mắt phát sáng. Nàng vừa nghĩ ra một ý tưởng vô cùng táo bạo mà điên rồ. Nếu mọi chuyện như nàng nghĩ, có lẽ câu chuyện này sẽ đi xa lắm đây.
Phất tay cho Hồ Điệp lui, Điềm Tư Tư viết thư cho muội muội mình. Chỉ cần lần xác minh này là đúng, nàng đã có câu trả lời cho tất cả.