Đường hồi kinh nhanh chóng gấp gáp vô cùng. Triệu Bình không muốn lãng phí thời gian chữa trị cho phu nhân nên ngày đêm thúc giục đoàn người lên đường. Thậm chí họ còn cắm trại qua đêm ở bên ngoài, chứ không dừng chân ở dịch xá nữa.
Điềm Tư Tư trong suốt khoảng thời gian di chuyển thì luôn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Có lúc hơi thở yếu ớt đến độ tưởng chừng sắp tắt tới nơi vậy.
“Vương phi người uống chút nước đi.”
Tiểu Lệ ngồi cùng xe ngựa với Điềm Tư Tư cho tiện bề chăm sóc nàng.
“Tiểu Lệ ta hơi mệt, khi nào tới nơi ngươi đánh thức ta
Vừa dứt lời là Điềm Tư Tư đã chợp mắt ngay lập tức. Tiểu Lệ hiểu rõ Vương phi nhà mình mệt mỏi đến độ nào.
Nếu như không phải lên đường gấp rút, thì chủ tử nàng chỉ hận không thể nằm dài cả ngày thôi.
Đường đi thì mất mười lăm ngày nhưng lúc về thì chỉ mất mười ngày mà thôi.
Trước khi bước chân vào địa phận kinh thành, Triệu Bình có cho dừng lại, ghé thăm trụ trì chùa Hoà Phước một chút. Hơn nữa, hắn cũng có đôi điều cầu nguyện.
Quỳ trước tượng Phật, Triệu Bình chắp tay cầu nguyện.
“Phật Tổ ta trước kia không tin vào tâm linh. Nhưng nay đến đường cùng chỉ đành bấu víu vào người. Mong người phù hộ bảo vệ Điềm Tư Tư mãi mãi bình an, khoẻ mạnh. Những đau đớn xấu xa cứ để ta chịu đựng là được.”
Trụ trì chùa Hoà Phước đứng sau lưng Triệu Bình. Thấy hắn thành tâm cầu nguyện như vậy thì lắc đầu. Duyên phận đúng là kì diệu. Nó có thể mài mòn đi sắc bén có con người, khiến họ mềm mại hơn rất nhiều.
Trên xe ngựa, Điềm Tư Tư dựa vào lồng ngực Triệu Bình nghỉ ngơi.
“Lúc nãy, trong chùa chàng cầu nguyện gì thế?””
“Ta không nói đâu. Nói ra mất linh.”
Nhưng Điềm Tư Tư cũng đoán được là hắn cầu gì, đến chín phần mười là cầu bình an cho nàng.
————————————————-
Trường Thọ cung, Hàn Thái Hậu mặt mày dữ tợn, vặn vẹo.
“Ngươi lặp lại lần nữa”
“Bầm Thái Hậu, người ngựa của Vương gia đac sắp tiến vào địa phận kinh thành. Hoàng thượng đang cho người chuẩn bị đón ạ.”
“Ngu ngốc vô dụng. Có việcc giết chết hắn và Điềm Tư Tư mà bọn chúng cũng làm không xong. Nghiêm Tuấn thì bị bắt giữ, Phong Thừa thì không có động tĩnh nào. Các ngươi định làm ai gia tức chết đúng không?”
Cung nữ phía dưới giọng điệu run run nói thêm một tin chấn động nữa.
“Bẩm Thái Hậu, trong damd tù binh bị bắt giữ, có một người…. Một người tên là Phong Thừa.”
Thái Hậu nghe như vậy thì sắc mặt lập tức tái mét, tay chân xiểng liểng. Không thể nào, nếu Phong Thừa bị bắt thì rất có khả năng, khả năng cao là chuyện tư binh bị bại lộ rồi. Không được.
“Hoài ma ma, gọi Ngự sử vào đây gặp ta ngay lập tức. Nhanh lên.”
Trước cửa kinh thành hai dặm, quan viên đứng đầu là Lễ bộ đang cung kính đứng chờ đợi Bình Nhạc Vương gia. Lúc trước tưởng chừng y sẽ đến đó ăn không ngồi rồi, ai dè, hắn đi còn có thể bắt được một cọc án tham nhũng cơ chứ.
“Tuần Phủ đại nhân đến………”
“Lễ bộ thượng thư bái kiến Vương gia. Người đi đường có an ổn không ạ?”
Triệu Bình liếc mắt nhìn lão cáo gì này. Hay lắm, trước kia thì coi khinh hắn, bây giờ thì bày đặt ra vẻ hỏi thăm.
“Ta đi đường cũng thông thuận nhưng Vương phi đang bị mệt. Bổn Vương phải đưa người trở về Vương phủ nghỉ ngơi trước. Còn thỉnh các vị giúp ta xử lý chuyện phía sau.”
Lễ bộ cười hề hề lấy lòng.
“Vương gia xin người yên tâm. Hạ quan sẽ giúp người chuẩn bị chu đáo. Sức khỏe của Vương phi vẫn là quan trọng nhất.”
Trước cửa Bình Nhạc Vương phủ rất náo nhiệt. Lần này Triệu Bình lập công lớn nên phủ Bình Nhạc Vương cũng một bước đi lên.
Phương Tề đang chỉ huy người bận bịu chuẩn bị lễ đón Vương gia Vương phi về phủ.
“Tới rồi tới rồi…. Nhanh lên….”
“Phương Tề bái kiến Vương gia.”
Triệu Bình gật gật đầu nhìn lão nô trung thành trước mặt xong rồi hắn xoay người bế Điềm Tư Tư đã ngất xỉu từ lâu vào phủ. Xung quanh nhốn nháo hẳn lên, nghe loáng thoáng là Vương phi bị thương rất nặng. Không lẽ là thật sự sao.
Đặt Điềm Tư Tư lên giường, diếm chăn kĩ càng cho nàng sau đó Triệu Bình dặn dò Phương Tề cùng đám nha hoàn trong Hạ Hoa Viện chăm sóc nàng chu đáo. Các chậu hoa Lan Điệp được khiêng vào để trong phòng, các đồ vật làm bằng bạch ngọc bất kể là thứ gì thì đem vứt hết vào trong kho.
Đã qua mấy tháng mà cảnh sắc Hạ Hoa Viện vẫn không chút nào thay đổi. Có chăng chỉ là không khí hơi hơi se lạnh một chút thôi.
Triệu Bình vén tóc mai Điềm Tư Tư rồi đút cho nàng chút tổ yến.
“Nàng ráng ăn một chút, ta đã phái người chuẩn bị kĩ càng rồi. Chắc chắn sức khỏe của nàng sẽ tốt lên.”
Điềm Tư Tư sắc mặt nhợt nhạt nhưng tâm trạng vô cùng thoải mái. Đây cũng là lần hiếm hoi nàng cười từ khi đi về. Ở nhà lúc nào cũng tốt nhất mà.
“Chàng không vào cung sao? Hoàng Thượng không triệu chàng vào à?”
“Có triệu kiến nhưng ta lấy lí do nàng ốm nên từ chối rồi. Dù gì kẻ sốt ruột cũng chẳng phải ta. Nào, thêm một muỗng nữa. Ăn hết chén canh tổ yến này ta thì uống thuốc. Sau đó nghỉ ngơi một giấc nàng sẽ khoẻ lại thôi.”
Điềm Tư Tư lặng lẽ cầm bàn tay Triệu Bình. Nàng biết tình hình của mình có bao nhiêu nguy cấp, nàng sợ sớm mai có khi không tỉnh dậy được nữa. Vậy thì chi bằng được lúc nào hay lúc ấy thôi.
“Vương gia, nếu thiếp có chuyện gì…”
“Nàng sẽ không có chuyện gì cả.”
Triệu Bình tức giận ngắt lời nàng. Ta tuyệt đối sẽ không để nàng bị gì cả.
“Điềm Tư Tư, phượng vị vẫn còn chờ nàng. Nàng phải cố gắng lên.”
Điềm Tư Tư không dám hứa, nàng nhìn bên ngoài cửa sổ. Những hạt tuyết đầu mùa đang rơi xuống. Tâm trạng của nàng có đôi chút thoải mái hơn.
“Vương gia, tuyết đầu mùa kìa. Thiếp nghe nói những người đón tuyết đầu mùa với nhau sẽ hạnh phúc bên nhau đó.”
“Tất nhiên là vậy rồi.”
Bàn tay to lớn của Triệu Bình ấp ủ bàn tay nhỏ xinh của Điềm Tư Tư khiến nàng an lòng vô cùng.