Thời gian một tháng chuẩn bị cho việc lên đường đi tuần Cách Vực diễn ra rất nhanh. Trong một tháng này, Hoàng hậu vẫn chưa được gỡ lệnh cấm túc. Nàng ta tìm cách lấy lại Phượng ấn mấy lần nhưng với trí thông minh không tới của nàng thì không lần nào đạt được mục đích. Không chỉ vậy còn khiến Hoàng đế và Thái Hậu thất vọng về nàng.
Hàn Vi Vi thì ngày càng được sủng ái. Thái Hậu rất hiểu con trai mình nên Hàn Vi Vi hoàn toàn hợp “khẩu vị” của Hoàng đế, từ vị trí đáp ứng trong một tháng đã được phong Hàn Tần. Điều này khiến Hoàng hậu Hàn Nhược Nhi càng điên tiết lên. Tiếc là không một ai nghe lời nàng ta cả.
Trước cửa Bình Nhạc Vương Phủ đang vô cùng náo nhiệt rộn ràng. Một hàng dài kiệu cùng với lương khô, binh lính. Bá tánh đứng xung quanh chỉ trỏ bàn luận.
“Này Bình Nhạc Vương Phủ có chuyện gì sao?”
“Ngươi không nghe tin à, Bình Nhạc Vương gia đi tuần Cách Vực. Lần đầu tiên trong nhân sinh Vương gia làm được việc lớn đó.”
“Việc lớn gì đâu. Ta nghe nói, y đi lần này chính là vì Vương phi thích hoa thơm cỏ lạ vùng Cách Vực thôi. Xì, nghĩ sao mà Bình Nhạc Vương gia làm được chuyện lớn chứ.”
Ồn ào, xôn xao….
Mặc kệ thiên hạ nói gì về mình, đi thì vẫn cứ phải đi. Triệu Bình và Điềm Tư Tư đang đứng trước cửa Vương phủ. Triệu Bình đang dặn dò Phương Tề chuyện trong phủ, hắn đã để một phần ba lực lượng ám vệ lại đây nên không lo trong phủ náo loạn.
“Phương tổng quản, chuyện trong phủ và quán trà Cúc Mật giao cho ngươi. Nếu có gì cần thì cứ gửi thư cho ta.”
“Lão nô đã hiểu thưa Vương gia. Xin người yên tâm đi làm việc. Chúc người và Vương phi thượng lộ bình an.” Lão tổng quản lệ nóng doanh tròng, dặn dò lại Triệu Bình. Hắn ta lãi nhãi càm ràm đủ chuyện, may mắn là Triệu Bình cũng hiểu lo lắng của hắn nên rất kiên nhẫn nghe.
Giờ lành đã điểm. Cờ Tuần phủ đại nhân được dựng lên. Triệu Bình đỡ Điềm Tư Tư lên xe ngựa, Tiêu Đắc ở bên ngoài hô to một tiếng.
Nha hoàn thiếp thất của phủ lập tức quỳ xuống hành lễ, Phương tổng quản cuối người.
“Cung tiễn Vương gia Vương phi.”
Một dàn xe ngựa lăn bánh, dòng người cuồn cuộn bước đi ra khỏi kinh thành.
Điềm Tư Tư ở trong xe ngựa vén rèm nhìn ra bên ngoài.
“Tạm biết kinh thành, chúng ta sẽ gặp lại nhau sau.”
- --------------------
Quãng đường đi từ Kinh thành đến Cách Vực mất thời gian gần nửa tháng xe ngựa. Đó là tốc độ nhanh nhất mà Điềm Tư Tư tính ra được, giảm thiểu tối đa thời gian nghỉ ngơi.
Trên xe ngựa, Điềm Tư Tư đang ăn mớ mứt sơn tra mà Triệu Bình chuẩn bị để áp chế cơn buồn nôn của mình. Mỗi lần lên xe ngựa nàng lại có cảm xúc hối hận tột độ chỉ muốn về nhà thôi.
“Vương phi người không sao chứ ạ?”
Tiểu Lệ ở xe ngựa phía sau chạy lên hỏi han chủ tử nhà mình. Nàng biết Vương phi có chứng say xe ngựa khá nặng, mỗi lần lên xe ngựa đối với Vương phi như cực hình vậy.
“Ta không sao, chỉ hơi đau đầu một xíu thôi. Ngươi về xe ngựa đi. Ta nằm nghỉ ngơi một lát là được.”
“Vâng Vương phi.”
Triệu Bình nghe thấy nàng mệt mỏi thì ngay lập tức ghìm cương ngựa, giao ngựa lại cho Tiêu Đắc, bản thân thì chui vào trong xe ngựa với nàng.
Điềm Tư Tư đang gối đầu trên đùi Bình Nhạc Vương gia, y thì xoa nhẹ hai huyệt thái dương của nàng.
“Khổ cực cho nàng rồi. Đi hơn hai canh giờ nữa sẽ đến trạm nghỉ. Hay là chúng ta xuống đó nghỉ một chút?”
“Không Vương gia, chúng ta đi tiếp đi. Thiếp đã lên kế hoạch rồi, để đúng thời gian thì buổi chiều chúng ta mới được nghỉ ngơi.”
Triệu Bình tay tiếp tục xoa, nhẹ giọng khuyên nàng.
“Nàng cứng đầu thật, đã mệt đến thế này mà vẫn muốn đi sao?”
“Đành chịu thôi. Bình Nhạc Vương phi thiếp không thể kéo chân sau mọi người được.”
Tiếng nói nàng càng lúc càng nhỏ, Triệu Bình tay vẫn không dừng. Một lúc sau hắn không nghe nàng lải nhải nữa. Tay y đỡ lấy đầu nàng đặt lên gối, bản thân nhẹ nhàng tránh thoát ra.
Tiểu Lệ thấy Vương gia đi ra liền yên tâm.
“Vương phi hẳn là đã nghỉ ngơi an ổn rồi.”
- ----------------------
Trạm dừng đầu tiên trong kế hoạch Điềm Tư Tư đưa ra chính là ở một phủ thành xa nằm bên ngoài kinh thành. Phủ thành này trù phú, dân chúng ở đây dựa vào việc dệt vải làm giàu, ngươi qua lại đông như mắc cữi, có cả bá tánh bình thường, phú thương, quan lại,….
Dịch Trạm phủ Thiên Hành.
Trạm chủ là quan Thất phẩm, nghe tin có Tuần tra đại nhân đến đây liền ba chân bốn cẳng chạy ra tiếp đón.
“Hạ quan tham kiến Tuần phủ đại nhân, không biết người đến nên không tiếp đón từ xa. Xin đại nhân lượng thứ.”
Triệu Bình không thèm để ý đến Trạm chủ, hắn đưa tay vào trong xe ngựa đỡ Điềm Tư Tư bước xuống xe. Vừa đặt chân xuống mặt đất là nàng liền choáng váng.
“Haiz cái thân thể yếu kém này, luyện võ mãi vẫn không khỏe lên được tí nào.”
Đợi Vương phi ổn định trên mặt đất, Bình Nhạc Vương gia mới nhớ đến vị Trạm chủ nào đó vẫn còn đang cúi đầu giữ lễ.
“Khụ… Trạm chủ đứng lên đi. Hôm nay chúng ta đến đây nghỉ ngơi một đêm rồi mai sẽ đi sớm. Các người không cần khoa trương gì đâu.”
“Vâng, hạ quan đã hiểu rõ thưa Vương gia. Hạ quan sẽ cho người sắp xếp phòng cho mọi người.”
Điềm Tư Tư bước đi loạng chà loạng choạng. Ngồi trên xe ngựa gần một ngày khiến chân nàng như nhũn ra, chân cứ hư thoát, bước đi không vững.
Tiểu Lệ chưa kịp tiến lên đỡ nàng thì Bình Nhạc Vương đã nhanh chân hơn. Hắn bế thốc nàng lên, Điềm Tư Tư đầu tựa vào ngực hắn ta.
Trạm chủ khẽ giấu sự kinh ngạc nơi đáy mắt. Tin tức từ kinh thành truyền đến quả thực chính xác. Bình Nhạc Vương gia vô cùng sủng ái Vương phi.
“Nếu vậy thì đêm nay, ta sẽ cho Vương phi đi theo Vương gia vậy. Xuống dưới đó hai người đoàn tụ thì cũng đừng hận ta, ta chỉ làm theo mệnh lệnh của chủ tử thôi. Có trách thì trách các người xui xẻo, dám chống lại người đó.”
Triệu Bình bế Điềm Tư Tư lên lầu, hắn ta liếc mắt về phía vị Trạm chủ đang cung kính phía dưới cho người sắp xếp hành lý của cả đoàn.
“Đến đi, ta mỏi mắt chờ mong.”