Căn phòng trên lầu xa hoa lộng lẫy. Cửa gỗ làm bằng trầm hương, dán bằng giấy đàn đắt tiền. Giữa chính sảnh là một nữ nhân mặc xiêm y màu đỏ rực đang đàn.
Nữ nhân tóc mai vén nhẹ, áo mỏng như cánh gián, mày liễu mắt ngài, khuôn mặt tròn như ánh trăng. Từng ngón tay mảnh dẻ gảy đàn. Âm thanh nhẹ tênh lại mang chút quyến rũ kì lạ.
Điềm Tư Tư lấy quạt che miệng mình lại cảm thán. Không hổ là hoa khôi Điệp Lâu Các. Vẻ đẹp này đặt ở thế giới hiện đại cũng được hàng tá người theo đuổi đây.
“Hồ Điệp ra mắt Điềm Công tử.”
“Nghe danh đã lâu, nay mới được gặp, Hồ Điệp cô nương không hổ danh là hoa khôi, xinh đẹp tài năng. Điềm mỗ ta vô cùng ngưỡng mộ.”
“Điềm công tử chê cười thiếp. Thiếp cũng chỉ là bán nghệ nuôi thân. Nào được cao sang như người nói.”
Điềm Tư Tư ngồi xuống ghế, đảo khách thành chủ, nàng sai Tiểu Lệ rót cho Hồ Điệp một chén trà.
“Hồ Điệp cô nương đừng tự coi thường mình như vậy. Vừa xinh đẹp lại vừa đàn giỏi như cô nương, thế gian được có mấy người.”
Hồ Điệp thấy nam nhân trước mắt tự nhiên thong dong như thế thì càng ngạc nhiên. Công tử này dường như đến đây vì nàng nhưng lại không coi trọng nhan sắc của nàng. Ngay thời khắc gặp nhau y chỉ hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần. Một nam nhân kì lạ.
“Điềm Công tử hôm nay người tìm Hồ Điệp phải chăng không chỉ đơn giản là vì nhan sắc hay tiếng đàn của thiếp. Phải chăng người còn có chuyện gì khác không?”
Điềm Tư Tư ngưng chén trà, quả là một nữ nhân thông minh. Nàng cũng không nhiều lời:
“Hồ Điệp cô nương quả nhiên thông minh. Thế cô có nhận ra miếng ngọc này không?”
Điềm Tư Tư đưa đến trước mặt Hồ Điệp một mảnh ngọc bội. Trên mặt nàng lập tức hiện lên vẻ khiếp sợ.
“Không biết đại nhân là người của chủ tử. Thuộc hạ đắc tội. Xịn người ra lệnh.”
Hồ Điệp quỳ xuống, bộ dáng dịu dàng lúc nãy đã biến mất thay vào đó là vẻ nghiêm túc.
“Hồ Điệp cô nương đứng lên đi. Hôm nay ta đến đây không có nhiệm vụ nào nặng nề đâu. Chỉ muốn đến thăm nơi thám thính của Vương gia thôi.”
Điềm Tư Tư đi ra đến cửa sổ, từ nơi này có thể nhìn thấy toàn cảnh phủ Hàn ngũ gia. Quả nhiên là vị trí đắc địa. Có ai ngờ một kĩ viện lại là nơi thám thính tình hình của Hàn gia chứ.
Hồ Điệp bên này đang cung kính đứng chờ lợi. Khoan đã họ Điềm lại có ngọc bội của Vương gia. Không thể nào. Nàng ngước lên nhìn nam nhân nhỏ nhắn trước mặt. Chẳng lẽ?
“Hồ Điệp cô nương nhận ra ta rồi sao? Xin tự giới thiệu ta là Bình Nhạc Vương phi Điềm Tư Tư.”
Hóa ra người trước mặt nàng là người mà nàng hằn ghen tị, là nữ nhân mà Vương gia trao trái tim cho.
“ Thuộc hạ xin tham kiến Vương phi. Không tiếp đón ngươi từ xa, xin người tha thứ.”
Gập đôi chiếc quạt lại, Điềm Tư Tư nhìn mỹ nhân trước mắt. Khi nghe ra thân phận Vương phi của nàng, ánh mắt Hồ Điệp thoáng chốc lướt qua vẻ ghen tị nồng nặc. Dù sau đó nàng ta có bình tâm lại nhưng bàn tay đang nắm chặt chiếc khăn tay đã bán đứng nàng.
“Xem ra Hồ Điệp cô nương đây đã đem lòng yêu tên Triệu Bình đó.”
Không khí yên lặng, Điềm Tư Tư không mở miệng. Đám người Trần tú bà cũng không dám lên tiếng. Một khắc sau nàng mới mở miệng:
“Hồ Điệp cô nương, ta biết cô chịu trách nhiệm thám thính tình hình Hàn gia cho Vương gia. Nay ta có việc muốn nhờ cô nương, không biết cô nương có chịu làm hay không?”
“Xin Vương phi đừng khách sáo. Người đã có ngọc bội của Vương gia tức chính là chủ tử của thuộc hạ. Thuộc hạ xin đợi lệnh.”
“Được. Vậy ta cũng không nhiều lời. Bản Vương phi muốn các ngươi ngoài thám thính Hàn gia thì giúp ta thám thính thêm việc của Lệ Ngự Sử và Lệ quý phi. Báo cho ta tất cả mọi hành động khả nghi của họ trong thời gian ta và Vương gia đi tuần Cách Vực. Các ngươi hiểu chưa?”
“Bẩm Vương phi, thuộc hạ đã hiểu.”
“Được rồi, vậy hôm nay tới đây thôi. Ta xin phép được cáo từ.”
Điềm Tư Tư quay lưng bước đi ra khỏi Điệp Lâu Các. Tiểu Lệ nhanh chóng chạy theo sau.
Đợi nàng ra khỏi cửa, Hồ Điệp mới thả lỏng cơ thể. Tinh thần căng thẳng nãy giờ mới được thả lỏng ra. Nàng giương mắt nhìn vị Vương phi cao cao tại thượng hữu dũng hữu mưu trong mắt Bình Nhạc Vương gia. Vương phi nhìn qua tuy không đẹp bằng Hồ Điệp nàng nhưng phong thái tự tin ấy, cùng với thái độ điềm đạm, từng cử chỉ nho nhã đều toát lên vẻ thông minh, lời nói sắc bén tràn ngập sự kiêu ngạo.
Một người như thế làm sao Hồ Điệp sánh bằng. Trước kia đem trái tim cho Vương gia dẫu biết ngài ấy đã để ý một nữ nhân khác. Nay được gặp nữ nhân trong lòng người thương, biết mình vạn kiếp cũng không sánh bằng. Tự dưng Hồ Điệp cảm thấy nhẹ lòng thật sự.
Mấy giọt nước mắt rơi lã chã trên gò má ngọc. Trần tú bà cũng không biết khuyên nhủ ra sao, chỉ đành đóng cửa lại cho nàng khóc một mình. Khóc được là tốt, trôi hết đau thương đi lại đón tương lai mới.
- ------------------
Trong Bình Nhạc Vương Phủ, Triệu Bình đang cố gắng tập trung vào công việc nhưng một lúc hắn lại dừng bút nhìn ra phía ngoài; rồi lại đứng lên chắp tay phía sau đi đi lại lại.
“Vương gia, người sao thế. Người đi qua đi lại hơn canh giờ rồi.”
Triệu Bình thở dài. Không một ai hiểu cảm giác của hắn lúc này cả. Phu nhân của hắn đi tìm kĩ nữ. Tin được không? Mà kĩ nữ đó là ai, là người có tin đồn tình ái với hắn. Lỡ như Hồ Điệp nói gì đó với Điềm Tư Tư thì sao?
Triệu Bình nghĩ đến đó thì càng lo lắng, bước chân càng nhanh hơn.
“Tiêu Đắc, hay ta đến Điệp Lâu Các đón Vương phi nhỉ?”
Bây giờ thì Tiêu Đắc hiểu được Vương gia lo lắng cái gì rồi. Ra là sợ Vương phi gặp được Hồ Điệp rồi biết cái gì đó. Dù gì tình sử của Vương gia đâu phải ít.
Triệu Bình nghĩ rồi quyết, y chuẩn bị đến Điệp Lâu Các đón người thì Vương phi Điềm Tư Tư đã đến Thư phòng gặp hắn trước.
“Thần thiếp bái kiến Vương gia, không biết người định đi đâu vậy?”
Đi đâu còn lâu mới nói cho nàng biết. Bình Nhạc Vương gia đâu thể nói rằng vì sợ nàng biết được hắc liệ thời xưa của hắn nên định đến Điệp Lâu Các đón nàng. Hắn quơ quơ hai tay, vội vàng giải thích:
“Ta đâu có đi đâu. Ta ngồi mỏi quá nên mới đứng dậy tập luyện một chút thôi. Ừm,…. Nàng đến Điệp Lâu Các sao rồi?”
Điềm Tư Tư nhìn mắt hắn là biết hắn định làm gì rồi. Nàng không nói gì, giả vờ khó chịu cau có, đặt tấm ngọc bội lên bàn rồi cáo từ đi về viện.
Triệu Bình hoảng hốt lên. Sao nàng ấy chả nói gì thế? Đừng nói nàng ấy nghe gì nhé.
Thế là hôm ấy trong Bình Nhạc Vương Phủ có một cảnh tượng kì lạ. Vương phi thì chắp tay đi trước, Vương gia thì tò tò đi sau, thỉnh thoảng ngài ấy lại nói:
“Tư Tư, ta nói nàng nghe, nàng đừng tin lời Hồ Điệp nói. Cô ta hay nói đùa lắm.”
“Tư Tư, nàng phải tin ta. Ta tuyệt đối chưa từng động vào bất kì nữ nhân nào của Điệp Lâu Các cả.”
……………
Phương Tề chứng kiến cảnh đó thì muốn khóc ròng. Vương gia ngươi cứng cỏi lên. Hiền quý nhân, người hiển linh mà xem con của người nè.