Tiếng quát của Điềm Tư Tư khiến không gian bỗng chốc im ắng một cách lạ thường. An mama nằm sóng soài trên sân, quần áo ướt nhẹp, dính đầy đất cát dơ bẩn. Bà ta vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra với mình.
“Bà ta vừa bị một con nhóc chưa đầy 20 tuổi đạp ngã, làm nhục nhã trước mặt bao nhiêu người sao?”
An mama ngẩng đầu nhìn Điềm Tư Tư. Bình Nhạc Vương phi cao ngạo, cô ta nhìn bà như nhìn một thứ gì đó rất thấp hèn. Đám cung nữ trong cung vội vàng chạy lại đỡ An mama đứng dậy.
Bà ta run rẩy đưa tay chỉ vào Điềm Tư Tư:
“Cô…. Cô…. Dám đánh ta. Bình Nhạc Vương phi cô……”
“An mama, tuy bà là nha hoàn thân cận bên cạnh Thái Hậu nhưng chung quy lại cũng chỉ là nô tỳ. Bà vào viện của ta hô to gọi nhỏ, lại còn đánh người của ta. Bà để Vương phi ta ở đâu hả?”
“Điềm Tư Tư, ta là người của Thái Hậu, ngươi dám đánh ta, ngươi có tin ta bẩm báo chuyện này cho Thái Hậu hay không?”
Điềm Tư Tư ngửa mặt lên trời cười to. Ui chu choa, nàng sợ quá cơ.
“An mama, dù ngươi có bẩm báo Thái Hậu thì cùng lắm ta cũng sẽ bị trách phạt một ít thôi. Nhưng ngươi là phận nô tỳ lại dám leo lên đầu chủ tử ngồi, chuyện này truyền ra ngoài chẳng phải thế gian sẽ nói rằng Thái Hậu cay nghiệt với Vương gia nhà ta sao?”
Cơn gắt ngủ của Điềm Tư Tư đã bốc lên đến đỉnh đầu và sắp phun trào ra ngoài. Nhìn bộ mặt như gan heo của An mama, không hiểu sao tâm tình nàng lại càng giận dữ thêm khi mà bà ta đưa tay chỉ vào mặt cô.
“Hôm nay, ta phải thay mặt Thái Hậu dạy dỗ lại điêu nô như ngươi.”
Vừa dứt lời, Điềm Tư Tư xông thẳng vào An mama túm tóc bà ta điên cuồng giật giật. Tròng mắt của đám nha hoàn gia đình muốn rớt thẳng ra ngoài. Họ nhìn thấy Bình Nhạc Vương phi ngày thường cao cao tại thượng túm lấy tóc An ma ma vừa kéo vừa giật, vừa mắng:
“Thứ điêu nô to gan, dám đánh thức bản Vương phi. Hôm nay ta phải dạy cho ngươi một bài học.”
An ma ma không dám giật lại tóc nàng, chỉ có thể nắm lấy chỗ tóc bị kéo của mình la hét:
“Người làm cái gì vậy…. Thả raaaaaaaaa. …… Cứu ta với…….”
Đám cung nữ bên cạnh sợ hãi, lập tức tiến tới tách hai người ra. Lúc này Tiểu Lệ nhanh trí giả vờ hét lên:
“Vương phi, người dừng lại đi. Vương gia sủng ái người như vậy, người đừng để bị thương a.”
Đám người từ trong cung nghe Tiểu Lệ nói thế càng không dám manh động. Bình Nhạc Vương Phi mất một sợi tóc, có lấy mạng bọn họ ra cũng đền không nổi. Do đó không một ai dám tiến lên ngăn cản Điềm Tư Tư giật tóc An mama cả.
Thế nên lúc Triệu Bình vừa bước vào Hạ Hoa viện chính là thấy cái khung cảnh máu chó như này.
Vương phi của hắn chỉ mặc trung y màu trắng, tóc xõa dài không một phụ kiện đang điên cuồng giật tóc An mama một cách khí thế. Nàng vừa giật vừa mắng, vừa đòi dạy dỗ lại ác nô. An ma ma khí thế giảm sụt chỉ đành vừa hét vừa chịu trận.
Lần đầu tiên trong đời Triệu Bình thấy một nữ nhân hung dữ đến như thế. Mấy lần trước hắn không đắc tội nàng là quyết định đúng đắn nhỉ.
“Tư Tư, nàng bình tĩnh lại nào, thả An mama ra trước đã.”
Triệu Bình ôm eo Vương phi nhà mình kéo ra, Tiêu Đắc thì cố gắng giải thoát mái tóc của An mama khỏi bàn tay Vương phi. Lúc thả ra, trong tay Điềm Tư Tư còn nắm một nhúm tóc của bà ta.
An ma ma lúc này thì đã trợn mắt ngất xỉu rồi.
- --------------------------
Bước vào phòng đóng cửa lại, Triệu Bình mới thả Điềm Tư Tư xuống. Lúc này, nàng đã gỡ xuống vẻ mặt giận dữ xuống; điềm nhiên ngồi xuống trước gương chải lại mái tóc hơi rối của mình.
Triệu Bình chắp tay ra sau lưng, tặc lưỡi cảm thán.
“Nàng quả thật là giỏi diễn kịch, lúc nãy ta còn tưởng nàng giận dữ thật cơ.”
“Thiếp giận thật đấy, mới đầu giờ mão bà ta đã hùng hùng hổ hổ xông vào viện thiếp làm loạn lên, còn đánh cả Tiểu Lệ nữa. Đó chả phải là xem thiếp chết rồi hay sao? Thể nào bà ta về cũng bẩm báo Thái Hậu, chi bằng thiếp đánh bà ta cho đã tay.”
Triệu Bình vỗ nhẹ vai nàng an ủi:
“Được rồi, ta biết nàng giận. Đừng lo ta sẽ xử bà ta giúp nàng.”
Vốn dĩ ban đầu hắn định mượn tay An ma ma xử lý Mạn Doanh Doanh, nhưng xem ra, cũng nên dùng Mạn Doanh Doanh xử luôn An ma ma cho rồi. Coi như triệt bớt một thân tin của Thái Hậu mà khiến cho bà ta không nói được gì. Can tội chọc giận Vương phi của hắn.
- --------------------------
Lúc An ma ma tỉnh dậy thì đã là một canh giờ sau, bà ta đòi một hai hồi cung nhưng bị cung nữ thái giám bên cạnh ngăn lại. Dạy quy củ cho Vương phi bà ta còn chưa làm xong, sao dám về cung phục mệnh? An ma ma nghĩ nghĩ một chút thấy cũng hợp lý. Hơn nữa, bà ta vẫn còn việc quan trọng hơn phải làm.
“Sao thế An ma ma, mới bị ta dạy dỗ một tý mà mặt mày đã sưng sỉa thế kia à?”
Điềm Tư Tư ngồi tựa lưng vào đệm mềm, trong tay cầm một chén trà hoa cúc, cả người phơi phới khí xuân. An ma ma thấy nàng kiêu ngạo như thế thì máu nóng lại nổi lên nhưng đành nhịn xuống. Bà ta cuối người hành lễ:
“Lúc nãy, lão nô đã thất lễ với Vương phi, cũng đã nhận dạy dỗ của người. Mong người bỏ quá cho. Chúng ta nên bắt đầu buổi học lễ nghi tuyển tú, đừng nên kéo dài nữa.”
Điềm Tư Tư hừ một tiếng tỏ vẻ ta đây rộng lượng bỏ qua cho bà. An ma ma đành ngậm bồ hòn làm ngọt, ra hiệu cho cung nữ chuẩn bị dạy dỗ lễ nghi quy củ.
“Bẩm Vương phi, trước lễ tuyển tú ba ngày, người với thân phận là Bình Nhạc Vương Phủ cần tắm rửa sạch sẽ, đọc lại Nữ tắc,……”
An ma ma nói dong nói dài một trận còn Điềm Tư Tư thì đã buồn ngủ sắp không chịu nổi. Lúc đầu nàng còn hứng thú nghe nhưng càng về sau thì điều lễ càng khắc nghiệt nhiều trình tự; buổi sáng nàng còn dậy sớm nữa nên bây giờ đã thấm mệt rồi.
An mama thấy Bình Nhạc Vương Phi hoàn toàn lơ đễnh thì cố gắng nín nhịn; bà ta chỉ cần nhịn tới lúc hoàn thành nhiệm vụ về cung thôi. Sau này ả ta thất thế rồi, bà muốn làm gì mà không được.
“Thưa Vương phi, nếu người cảm thấy mệt thì chúng ta nghỉ một chút rồi học tiếp vậy.”
Điềm Tư Tư thở dài phất tay cho bọn họ lui ra, còn mình thì chống tay ngủ luôn trên ghế quý phi. Trông bộ dáng rất mệt mỏi.
An ma ma liếc mắt nhìn rồi lặng lẽ đi ra khỏi Hạ Hoa viện. Lúc này Điềm Tư Tư mới lẩm bẩm:
“Ám Nhất, báo cho chủ tử của ngươi đi.”