Đại lễ tuyển tú mỗi năm tổ chức năm năm một lần. Đây là cơ hội cho toàn bộ nữ nhân độ tuổi xuân xanh trên cả nước thực hiện khát vọng đổi đời. Một bước thành phượng hoàng. Đại hội tuyển tú không chỉ tuyển nữ nhân cho hoàng thượng mà còn là để tuyển thê thiếp cho các vị hoàng tử.
Hoàng đế Triệu Hoành tại vị năm năm. Hậu cung chỉ có một hoàng hậu, một quý phi cùng 4 người ngồi ở phi vị cùng với 2 vị ở tần vị. Tính ra so với tiên hoàng, hậu cung của Hoàng đế cần phải được mở rộng.
Hiện tại, Triệu Hoành có 3 vị hoàng tử cùng với một vị công chúa. Đại Hoàng tử Triệu Duệ, Nhị Hoàng tử Triệu Thành, Tam Hoàng tử Triệu Vệ đều là con của Hoàng hậu. Hoàng hậu trong vòng 5 năm sinh ra 3 hoàng tử, gần như là đã chắc chắn địa vị của mình nơi chốn hậu cung. Vị công chúa là con của một vị Tần không có chút quyền hành nào trong cung, gần như không đáng nhắc đến.
Thái Hậu Hàn Ninh không hài lòng về hậu cung của Hoàng đế. Số con nối dõi ít ỏi, cả ba vị Hoàng tử không ai là có thực tài. Tất nhiên thân là một mẫu thân, lão thái hậu đổ tất cả lỗi này về phía hậu cung của hoàng đế.
“Hoàng hậu, Đại lễ tuyển tú đã chuẩn bị xong xuôi hết chưa? Ai gia không muốn trong đại lễ có chuyện gì xảy ra đâu.”
Hoàng hậu Hàn Nhược Nhi xuất thân cháu ruột của Thái Hậu. Trước khi được đưa vào làm vợ của Triệu Hoành, nàng ta rất được Thái hậu yêu thích. Tuy nhiên vào cung mới 5 năm, nàng ta đã lộ ra bản chất nhỏ nhen ích kỉ của mình, hại không biết bao nhiêu phi tần. Tuy là đã sinh được 3 hoàng tử cho Hoàng đế nhưng Thái Hậu Hàn Ninh vẫn trách nàng không biết dạy con, không sinh thêm được con nối dõi.
Lúc này, Hàn Nhược Nhi đang đứng ở dưới, tay vò chiếc khăn tay. Rõ ràng nàng không muốn Hoàng đế nạp thêm người, nhưng nàng vẫn rất sợ Thái Hậu nên miễn cưỡng đáp ứng.
“Bẩm mẫu hậu, thần thiếp đã chuẩn bị ổn thỏa. Đại hội tuyển tú một tháng nữa diễn ra sẽ không có gì sai sót đâu ạ.”
“Ừm, ta cũng mong là vậy.”
Thái Hậu nhìn thấy Hàn Nhược Nhi cả người khó chịu đứng phía dưới thì vô cùng chán ghét, nếu nàng không phải cháu gái mình, bà đã lệnh Hoàng đế phế hậu rồi. Nghĩ tới đây, lão Thái Hậu cả người bực mình, bà quăng chén trà xuống dưới chân Hàn Nhược Nhi, giọng điệu giận dữ:
“Hoàng hậu, người nhìn lại mình đi, cả hậu cung Hoàng đế bây giờ mới có bao nhiêu, con nối dòng thì thưa thớt. Đó tất cả là lỗi của con. Tất cả là tại con ích kỉ nhỏ nhen. Thân là mẫu nghi thiên hạ mà không có tấm lòng rộng lượng. Con nghe đây, kì tuyển tú này con phải lấp đầy hậu cung cho ta. Nếu không ta đưa con lên được thì cũng phế con được. Con rõ chưa?”
Hàn Nhược Nhi cảm thấy cả người đầy uất ức. Nàng rưng rưng nước mắt, nhìn người cô ruột của mình đang ngồi trên phượng ỷ.
“Cô, con … con… không có ý đó…”
“Con còn cãi ta nữa sao. Mau cút về cung của mình, ghi nhớ lời ta dặn đó.”
Hoàng hậu vội vã đưa cung nữ về cung. Hàn Ninh Thái Hậu tức giận đầy mình. An mama vội vàng an ủi bà.
“Hoàng hậu chỉ là yêu hoàng thượng quá nên mới như vậy thôi. Người đừng lo lắng quá.”
“Ngày đưa nó vào cung ta không ngờ nó vô dụng như vậy. Sinh ra 3 đứa con không dạy dỗ được đứa nào nên hồn. Hàn gia chúng ta không thể dựa vào nó được. An mama ngươi nói Hàn Thực chuẩn bị cho Hàn Vi Vi tham gia tuyển tú đi.”
“Nhưng mà Thái Hậu, chẳng phải người định để Vi Vi tiểu thư gả cho Đại hoàng tử sao. Hoàng thượng hơn 35 tuổi rồi, liệu có…?”
“Hoàng đế vẫn còn đang trong tuổi tráng thịnh, để Vi Vi vào cung sinh con nối dõi cho Hoàng đế rồi để ta dạy dỗ từ nhỏ mới được. Để như 3 hoàng tử của Hoàng hậu. Chẳng phải là hỏng hết việc tốt hay sao.”
An mama thấy không khuyên can được Thái Hậu nữa đành nghe lời, truyền ý chỉ lại cho Hàn ngũ gia.
- ----------------------------
Trước ngày lễ tuyển tú, An mama theo lệnh Thái Hậu đến Bình Nhạc Vương Phủ dạy dỗ phép tắc cho Vương phi.
“An mama, thỉnh người đến Hạ Hoa viện uống trà. Vương phi vẫn còn chưa tỉnh ạ.”
An mama hai mắt trợn ngược, ra vẻ tức giân trách mắng đám nha hoàn:
“Bây giờ đã là đầu giờ mão, Vương phi còn chưa dây, còn ra thể thống gì nữa. Người đâu, mau gọi Vương phi dậy đi. Quy củ vốn nhiều, phải bắt đầu học từ bây giờ.”
Tiểu Lệ đang chuẩn bị trà nghe thấy thế thì vội vàng chạy ra ngăn cản. Vương phi nhà nàng có tính gắt ngủ rất nghiêm trọng, thông thường đều là tự tỉnh. Nếu bị đánh thức, chủ tử sẽ vô cùng tức giận.
“An mama xin dừng bước, đêm qua Vương phi thức khuya nên sáng nay mới dậy muộn. Xin người chờ một chút, Vương phi sẽ tự tỉnh thôi ạ.”
“Chát….”
Tiểu Lệ bị An mama đánh một cái đau điếng. Nàng đau đến mức mắt nổ đom đóm. Từ khi được mua về đến nay, thậm chí Vương phi còn chưa từng đánh nàng.
“Con nha hoàn không biết phép tắc nào ở đây, dám ngăn cản ta. Người đâu, lôi cô ta ra ngoài.”
Hai ba thái giám lên túm lấy Tiểu Lệ. Không may là hôm nay Đại Tráng đến tiệm trà sớm nên không một ai đến giúp nàng. Đám gia đinh bên cạnh cũng vô cùng sợ hãi trước khi thế của An mama.
“Rầm Rầm Rầm….” An mama gõ mạnh vào cửa gọi inh ỏi.
“Bình Nhạc Vương Phủ đến giờ rồi mau dậy đi. Người ngủ bây giờ chưa dậy còn ra thể thống gì nữa.”
Rầm… Rầm…. Rầm…..
Điềm Tư Tư đang say giấc thì bị tiếng gọi cửa inh ỏi làm tỉnh dậy.
“Quái lạ, Tiểu Lệ biết rõ tính mình nên sẽ không gọi gắt như vậy, chẳng lẽ có chuyện gì gấp.”
Ngồi một lúc thì nàng mới định thần được, tiếng gọi rầm rộ ngoài cửa là của An mama người bên cạnh Thái Hậu. Mà hôm nay chính là ngày dạy lễ nghi trước hội tuyển tú.
Cơn giận dữ của Điềm Tư Tư bốc lên một cách dữ dội không kiềm chế được. Lúc nàng mở cửa ra thì trước mặt là khung cảnh rối loạn.
An mama hùng hùng hổ hổ đứng trước cửa cùng với một đám cung nữ, thái giám trong cung. Đám nha hoàn của Hạ Hoa viện thì rút sang một bên sợ hãi không nói nên lời. Tiểu Lệ thì trên mặt còn có vết tát, bị hai thái giám giữ lại. Không cần nói cũng biết ai tát rồi.
“Vương phi sao người chỉ mặc trung y mà ra đây. Người…..”
Rào… Rào….
An mama chưa kịp nói xong thì đã bị Điềm Tư Tư dội cho một thau nước ấm. Bà ta còn chưa hết sốc thì Điềm Tư Tư đã giơ chân đá thẳng bà ta ngã ra sân.
“Hay cho người An mama, Điềm Tư Tư ta còn sống đây mà ngươi tưởng ngươi là chủ của Bình Nhạc Vương Phủ rồi sao.”