Trong thư phòng Bình Nhạc Vương Phủ, Triệu Bình đang nhâm nhi trà hoa cúc mật ong được phu nhân tặng. Vị trà nồng đượm ngọt lành, hương thơm nhẹ nhàng vương vấn. Triệu Bình tỏ vẻ rất thích. Nghe Điềm Tư Tư nói trà này tĩnh tâm giải nhiệt lại giúp ngủ ngon, hắn phải thử xem mới được.
Cuối giờ Hợi (11h đêm), Tiêu Đắc ghé vào cửa định khuyên Vương gia ngủ sớm thì phát hiện vị Vương gia vẫn luôn thức khuya làm việc đã ngon giấc tự lúc nào. Gương mặt thả lỏng, hơi thở đều đặn. Trên bàn ấm trà hoa cúc đã nguội tự lúc nào.
Tiêu Đắc lăng lẽ lùi ra ngoài. Xem ra lúc đó vị chủ trì chùa Hòa Phước nói đúng:
“Bình Nhạc Vương Phi long nhân chi phượng, là mệnh duyên của Vương gia. Gặp gỡ là trời định, bên nhau là nhân định.”
- -----------------------
Trong đêm khuya im ắng, một bóng đen len lén rời khỏi Ái Doanh viện. Bóng đen đó lấy từ trong tay áo ra một vật hình thù kì lạ nhìn không rõ định đưa lên miệng thôi nhưng chưa kịp hành động thì đã bị đánh ngất.
Lúc A Hoa tỉnh lại thì thấy bản thân mình đang ở trong ngục thất tối tăm. Mấy cái đèn dầu lờ mờ, xung quanh toàn là hình cụ tra tấn người khác. A Hoa đứng dậy quờ quạng xung quanh thì đụng phải một thứ gì đó. Lúc nàng định thần rõ thì hét toáng lên đầy hoảng sợ. Đó là một cái đầu lâu; không biết đã ở đây bao lâu mà trắng nhách, xung quanh nàng toàn la xương trắng.
Mồ hôi A Hoa rớt đầy trán, ánh mắt nàng trắng dã, tay chân run rẩy không kiểm soát được.
“Có…C …ó….. C…ó ai ….ở đây không? Cứu với….”
“Ngươi muốn gọi ai đến cứu. Là Mạn Doanh Doanh hay là Thái Hậu?”
Giọng nói trầm ngâm vang lên. Đứng trước mặt A Hoa là một đôi giày đen thêu chỉ vàng, cả một thân cao sang quý trong, môi nàng ta mấp máy không ra hơi:
“Vương gia…Vương….gia…N…Ngươi tha mạng, nô tỳ không biết gì hết, nô tỳ không biết gì hế…”
A Hoa vừa xin tha mạng vừa dập đầu thật mạnh xuống nền đất. Dưới chân nàng ta còn chảy ra thứ chất lỏng màu vàng.
Triệu Bình lùi lại phía sau mấy bước, có hơi hối hận vì đã nghe lời Điềm Tư Tư. Quả nhiên vẫn là nữ nhân hiểu nữ nhân nhất. Mấy thứ quỷ quái như đầu lâu xương người này chính là nàng đã bảo hắn ta kiếm từ nghĩa địa về. Vương phi đảm bảo dọa sợ chắc chắn. Lúc đó hắn còn cười khẩy, nhưng mà nhìn A Hoa sợ hãi đến mức tiểu ra quần kìa, xem ra là sợ thật.
“Chắc ngươi cũng biết ta muốn gì ở ngươi? Nói đi, có bao nhiêu nói hết?”
A Hoa sợ hãi lắc đầu, miệng cứ lảm nhảm không biết gì. Triệu Bình nghe thế thì vô cùng phiền, sai sử Ám Nhất:
“Ngươi trước tiên lấy sắt nóng chuẩn bị cho cô ta mấy hình lên mặt trước đi, nếu cô ta vẫn không sai cắt đứt lưỡi, sau đó đưa đến Điệp Lâu Các giao cho ma ma chưởng quản ở đó. Bà ta sẽ biết làm như thế nào.”
A Hoa nghe đến đây thì sợ đến bay mất ba hồn bảy vía. Cô ta nước mắt giàn dụa, bám lấy ống quần của Triệu Bình đập đầu xin tha.
“Vương gia, người tha cho nô tỳ….”
Ám Nhất không để phí thời gian, tay cầm một thanh sắt đã nung nóng đi tới. Chưa kịp chạm vào da thịt mà A Hoa đã cảm thấy bỏng rát tới nơi, cô ta vội vã bò lên, bám vào chân Triệu Bình:
“Vương gia, nô tỳ xin nói, nô tỳ xin khai hết….”
Triệu Bình đưa mắt ra ý bảo Ám Nhất dừng lại, A Hoa nước mắt nước mũi giàn dụa kể lại mọi chuyện.
Mạn Doanh Doanh vào phủ năm 16 tuổi, nhưng từ hai năm trước, Thái Hậu đã cho người tìm đến cô ta, dạy dỗ mọi thứ từ cầm kì thi họa đến kỹ năng quyến rũ đàn ông; chỉ đợi đến dịp là đưa vào phủ Bình Nhạc Vương.
“Trắc phi được đưa vào một phần là để quyến rũ Vương gia, khiến người rơi vào bể sắc không còn chú tâm đến những việc khác, một phần là để quản lý tất cả sổ sách chi tiêu công việc trong Bình Nhạc Vương Phủ, phòng ngừa ngài giấu hậu chiêu.”
Nhưng A Hoa không ngờ được rằng, Triệu Bình thời thời khắc khắc vẫn là diễn, thâm tình cũng là diễn mà lạnh nhạt cũng là diễn. Phía sau vị Vương gia ăn chơi trác loạn là một bí mật to lớn như thế này.
“Còn về lọ thuốc kia thì sao?”
Đến lúc này, A Hoa cũng không dám giấu diếm.
“Bẩm Vương gia, An mama đưa lọ thuốc đó cho Trắc phi nói là thần dược khiến đàn ông điên đảo. Nhưng Vương phi chỉ dám dùng một lần sau đó lệnh cho nô tỳ đổ bỏ. Nhưng …. Nhưng….”
Chuyện phía sau không cần nghe Triệu Bình cũng có thể đoán ra. Chắc chắ là An mama đã tìm riêng A Hoa uy hiếp cô ta nếu như Mạn Doanh Doanh không muốn dùng thuốc thì hãy dùng cho cô ta. Bà ta muốn thủ tiêu từ từ Mạn Doanh Doanh cùng với Triệu Bình.
“Thứ bà ta đưa ngươi là gì?”
“Bẩm Vương gia, đó là ốc kèn. An mama nói chỉ cần thổi nó lên thì bà ta sẽ cho người đến tiếp ứng. Vương gia, người tha cho nô tỳ, nô tỳ đã khai hết rồi. Nô tỳ tuyệt đối sẽ không nói gì cả. Nô tỳ thề với trời, tuyệt đối sẽ không nói một cái gì cả.”
Triệu Bình cười cười, nâng cằm A Hoa lên.
“Gương mặt này mà có vài vết sẹo thì càng diễm lệ hơn nhỉ.”
“Vương gia, nô tỳ cầu xin người, người tha cho nô tỳ, nô tỳ sẽ nghe theo lời của người mà.”
Tiêu Đắc đi tới, tay bưng một chén thuốc đen ngòm, phía trong nổi lên vài con bò đang bò loăn quăn. Y cạy miệng A Hoa ra đổ thẳng vào không chừa một giọt. Giọng nói lạnh lùng Triệu Bình vang lên:
“Đây là Cổ trùng ta nuôi, chỉ có ta mới có thuốc giải. Chắc ngươi cũng biết ta muốn gì nhỉ? Từ nay trở về sau, ngươi buộc phải nghe lời ta hành động. Nếu không Cổ trùng trong bụng sẽ cắn nuốt lục phủ ngũ tạng ngươi từ từ. Lúc đó ngươi muốn sống không được, mà chết cũng không xong đâu.”
Vừa dứt lời, Triệu Bình liền cất bước ra khỏi căn hầm tối tăm này. Hắn phải đến chỗ Vương phi của mình uống trà đàm đạo kế hoạch tiếp theo mới được.
A Hoa muốn nôn tất cả ra nhưng không kịp nữa rồi. Nàng ta sợ hãi nằm bịp trên mặt đất dơ bẩn.
Tiêu Đắc lúc này mới tiếp lời Vương gia:
“Vương gia muốn ngươi tiếp tục liên lạc với người bên Thái Hậu lấy thêm thuốc cho Mạn Doanh Doanh, nên làm thế nào thì cứ làm như thế. Nếu ngươi dám manh động thì không tránh khỏi đau khổ đâu.”
Lúc A Hoa được đưa ra ngoài thì đã là chính ngọ. Cô ta mở mắt nhìn xung quanh, đây là vườn hoa phía sau Ái Doanh Viện, mặt trời chói chang thế nhưng trong hầm lại tối tăm vô cùng. Bình Nhạc Vương gia cô luôn xem thường, tưởng như dễ đối phó thế nhưng lại như một con hổ luôn nấp trong bóng tối chỉ chực chờ đối thủ sơ hở là lao ra cắn xé.
A Hoa sợ hãi chạy về phòng mình thay đồ tắm rửa, chiếc ốc kèn vẫn còn đặt nguyên vẹn trên đầu giường của cô như hề có chuyện gì xảy ra.
Nếu như cô muốn sống, đêm nay cô phải tìm Thái Hậu lấy thêm thuốc đó.