Triệu Bình đang ngồi trong thư phòng nghiên cứu cái bình mà Đại Tráng mang đến. Một chiếc bình sứ nhỏ như bình trà, phía trong đựng hoa cúc đã được sấy khô, mở nắp ra là thoang thoảng mùi hương. Trên thân bình khắc một chữ “Tư” tinh tế.
“Ngươi nói, Vương phi mời ta tối nay đến Hạ Hoa viện.”
“Bẩm Vương gia đúng như thế ạ.”
“Ta biết rồi, ngươi về báo với Vương phi ta sẽ đến dùng bữa với nàng.”
Đợi Đại Tráng đi rồi, Triệu Bình mới đổ hoa cúc khô ra một cái chén trà. Hắn ta vẫn không biết thứ vô dụng này dùng để làm gì.
“Tiêu Đắc, ngươi đoán xem nàng ta định làm gì thế? Thứ này ăn không được, uống không được, ngửi mùi hương cũng không có gì đặc sắc.”
“Vương gia, có thể Vương phi suy nghĩ ra một món mới lạ gì đó chăng? Thần cũng không nhìn ra điều gì?”
“Được rồi, tối nay đến viện nàng ấy là sẽ biết ngay mà.”
*Ái Doanh viện*
Mạn Doanh Doanh ko hiểu sao dạo này mình càng ngày càng thấy mệt mỏi, cả người lờ đờ, lúc nào cũng mơ màng ngủ gà ngủ gật. Cô ta tưởng mình bị bệnh nhưng triệu đại phu mấy lần đều nhận được câu trả lời là thiếu ngủ nên trong người mệt mỏi.
“A Hoa, lọ thuốc đó ta bảo ngươi đổ, ngươi đã đổ đi chưa?”
Giọng A Hoa ngập ngừng, hơi run run:
“Bẩm Trắc phi, nô tỳ không dám cãi lời người nên đã đổ đi rồi.”
Mạn Doanh Doanh cả người mệt mỏi nên không chú ý đến ánh mắt lảng tránh sợ sệt của nha hoàn thân cận. Nàng nhớ mình chỉ dùng loại thuốc đó một lần rồi sợ hãi bảo A Hoa vứt đi. Không thể nào có sai sót được.
Cơn mệt mỏi ngái ngủ lại đến, A Hoa nhanh chân đỡ Mạn Doanh Doanh về giường nằm.
*Hạ Hoa viện*
“Tham kiến Vương gia.”
Đám nha hoàn thấy trong viện thấy Triệu Bình đến thì vội vàng thỉnh an. Phía sau Triệu Bình là một hàng người đem theo rất nhiều lễ vật.
“Lúc trưa ta có nhận được lễ vật từ Vương phi nên đem theo lễ vật đáp lễ.”
Tiểu Lệ nhanh nhẹn sắp xếp lễ vật. Nào là vàng vòng, trang sức, vải vóc đều quý giá. Tiểu Lệ tặc lưỡi, nhiều thế này chắc đủ cho Vương phi nhà mình đi cầm lần nữa rồi.
Triệu Bình ngồi vào bàn thì đã thấy Điềm Tư Tư bày biện thức ăn lên bàn.
“Thần thiếp biết người vẫn chưa ăn nên người ngồi vào đây đi. Các món này đều do đầu bếp giỏi nhất viện thiếp nấu đấy.”
Trên bàn quả thực là sắc hương đủ cả, mùi thơm bốc lên nhè nhẹ. Triệu Bình tay gắp một miếng cá hấp cho vào miệng. Nếu so với đầu bếp của các tửu lâu khác thì món ăn ở đây không có gì đặc sắc nhưng nhìn đôi mắt sáng rực của Điềm Tư Tư, Triệu Bình liền khen lấy khen để:
“Món hấp rất ngon, vừa miệng ta. Nếu không phải thấy nàng cũng thích đầu bếp kia như vậy thì ta đã đưa hắn về trù phòng của viện ta rồi đấy.”
Điềm Tư Tư cười mỉm chi, nụ cươi dịu dàng lại tao nhã:
“Vương gia cứ nói đùa, cả phủ Bình Nhạc Vương này ngóc ngách nào mà không phải là của người chứ. Nếu người muốn đầu bếp thì cứ đón người về.”
“Không cần, để lại cho nàng. Nàng gầy như vậy. Để hắn ta nấu cho nàng vài món.”
Cuộc nói chuyện vui vẻ diễn ra trên bàn cơm. Được một lúc, Triệu Bình liếc mắt ra hiệu Tiểu Lệ và Tiêu Đắc ra ngoài. Lúc này y mới quay lại chính sự.
“Đại phu nói dạo này Mạn Doanh Doanh bắt đầu triệu chứng lờ đờ mệt mỏi rồi. Bất quá nàng ta đã sai A Hoa đổ thuốc đó đi từ rất lâu…”
Điềm Tư Tư tiếp lời: “Nhưng A Hoa không đổ đúng không, cô ta lén giấu nó rồi dùng lên tóc Mạn Doanh Doanh đúng không?”
Đúng như Triệu Bình đoán, Vương phi của hắn rất thông minh.
“A Hoa dùng hết số thuốc đó lên tóc Mạn Doanh Doanh rồi nên nàng ta đang lên cơn nghiện dữ dội.”
“Vậy xem ra, A Hoa bị Thái Hậu nắm thóp rồi nhỉ? Vương gia điều tra ra gì chưa?”
“Vẫn chưa. Nếu ta đoán không nhầm, sắp tới đây A Hoa sẽ bí mật gặp gỡ người bên cạnh Thái Hậu thôi. Chúng ta không nên bức dây động rừng.”
Điềm Tư Tư gật gù đồng ý, về mấy khoản điều tra này, nàng chịu thua dưới tay Triệu Bình thôi.
Sau khi nha hoàn dọn thức ăn đi, Điềm Tư Tư cho người dọn kỉ trà lên. Triệu Bình bắt đầu hứng thú nhìn bộ trà cụ trên bàn.
Một chiếc ấm trà nhỏ bằng hai nắm tay người lớn bằng đất, màu đỏ nâu trông rất đẹp. Điềm Tư Tư tay nhẹ nhàng mà thanh thoát lấy một cái gắp, gắp ít hoa cúc khô bỏ vào trong ấm, tiếp theo đó là hai viên đường phèn và 2 muỗng mật ong nhỏ.
Ấm nước bên cạnh được đun trên bếp lò đang bốc hơi nhẹ, từng làn khói tỏa lên; nàng lấy nước đổ vào ấm trà sau đó đậy nắp ấm trà lại, hãm trà một khắc.
Triệu Bình càng nhìn càng hứng thú. Hắn từng nhìn người khác pha trà rồi nhưng chưa có một ai thong dong tao nhã đến lạ như vậy. Loại trà này cũng kì lạ vô cùng; không có lá trà chỉ có hoa cúc. Lúc Điềm Tư Tư rót ra chén cho hắn, một màu vàng trong suốt nhìn đẹp vô cùng. Trong chén trà còn ít cánh hoa cúc khô, hương trà nổi lên thơm ngát dễ chịu vô cùng.
“Trà hoa cúc mật ong, tác dụng giúp ngủ ngon giảm mệt mỏi. Chén này dành cho Vương gia.”
Triệu Bình ngẩng người, đúng là đã lâu rồi hắn không có giấc ngủ ngon đúng nghĩa nào. Xung quanh không biết ai là người của Thái Hậu, thần kinh hắn ta luôn trong tình trạng căng thẳng vô cùng.
Triệu Bình cầm chén trà thổi nhẹ, nhấp môi một ngụm trà. Hương vị ngọt nhẹ nhưng không ngấy, mùi thơm vấn vương bên chóp mũi. Một ngụm đi vào lập tức làm dịu cổ họng hắn, khiến cho dạ dày hắn thoải mái vô cùng.
Điềm Tư Tư thu hết biểu cảm Triệu Bình vào mắt, xem ra trà hoa cúc mật ong này thành công ngoài mong đợi rồi.
“Sao rồi, ngon đúng không? Uống vào dễ chịu ruột gan hẳn đúng không?”
Triệu Bình uống liên tục hai chén mới ngượng ngùng dừng lại; đúng là ngon quá nên hắn có chút kèm không được.
“Khụ…Khụ… Ta thấy uống cũng ngon lắm. Nàng làm ra cái này quả thực thú vị đấy.”
“Tất nhiên rồi, mấy tháng công sức của thần thiếp mà. Bước tiếp theo, thiếp định nhờ Vương gia đó.”
Triệu Bình ngẩng mặt lên, không phải nàng định “hố” hắn đi chứ.
Điềm Tư Tư cười càng dịu dàng hơn, nàng lại gần hắn ngồi:
“Vương gia, người đã uống trà của thần thiếp. Lễ vật của thần thiếp người cũng lấy rồi. Người không định từ chối đấy chứ?”
Hắn biết ngay mà, nàng ta “hố” hắn rồi. Đến nước này rồi, hắn cũng thể từ chối Vương phi nhà hắn được.
“Khụ khụ khụ…. Được rồi, nàng nói đi, ta nghe đây.”
Điềm Tư Tư vẻ mặt đắc ý, đến bàn làm việc của mình đưa cho Vương gia một tờ giấy. Trên tờ giấy đã ghi rất rõ phương thức kinh doanh tiệm trà hoa cúc cũng như những việc cần Triệu Bình làm.
Hóa ra, không phải bây giờ mới “hố”, nàng ấy đã lập kế hoạch đưa hắn vào bẫy từ mấy tháng trước rồi.