Nằm trên giường ở một đất nước xa lạ, Lương Nặc cười hạnh phúc gọi video liên lạc với hai người bạn thân.
Do dự chênh lệch về thời gian, bây giờ Hải Thành vẫn đang là ban ngày.
Kỷ Sênh cười ha ha nói lại với cô về sự việc của Châu gia và Lương gia, Lương Nặc bỗng trầm lắng hơn, nói: “Hôm nay tớ gặp Lương Vân rồi, không ngờ những gì cô ta nói là thật.” Cô cũng kể lại với hai người bạn thân về việc Bắc Minh Dục ra tay với Châu gia.
“Trời!” Kỷ Sênh thốt lên với vẻ ngưỡng mộ: “Hóa ra Bắc Minh Dục lại hành xử đẹp thế á?”
Liễu Tiêu Hàn liếc mắt nhìn cô lấy làm lạ: “Thế đã là gì? Để vợ mình bị tên cặn bã cùng với đồ rẻ tiền như Lương Vân hãm hại lâu như thế mới ra tay, đẹp cái mông ý, nếu là anh rể tớ á, chắc hai tên đó hết đời từ lâu rồi.”
“Thế cơ á?....” Liễu Tiêu Hàn giả bộ chọc ghẹo cô.
Lương Nặc chớp chớp mắt: “Tiêu Hàn, tớ thấy dạo này cậu rất hay nhắc tới anh rể nhé!!”
“Ơ ơ....”Liễu Tiêu Hàn đỏ mặt một chút rồi giải thích: “Làm gì có, chỉ là tớ nghĩ có thể anh rể tớ cũng biết Bắc Minh Dục nên cũng đã hỏi anh ấy về Bắc Minh Dục, thế nên mới có chuyện mà nhắc tới anh rể tớ.”
“Anh rể cậu quen Bắc Minh Dục?” Kỷ Sênh ngạc nhiên nhìn Liễu Tiêu Hàn.
Liễu Tiêu Hàn nhìn lại cô: “Chỉ là biết thôi, cậu làm gì mà ngạc nhiên thế hả?”
“.....” Kỷ Sênh cười cười nói: “Anh ta là chồng của Nặc Nặc, lẽ nào tớ không ngạc nhiên được không? Nếu anh ta mà là chồng cậu, tớ còn ngạc nhiên hơn ấy chứ!
Được rồi, nhanh nói cho bọn tớ biết, anh rể cậu nói sao về Bắc Minh Dục? Anh ta ở ngoài có bao nhiêu người phụ nữ? Bình thường có phải rất vô tình độc ác không? Nặc Nặc lần trước nói những vết thương trên người cô ấy đều là do tên Bắc Minh Dục biến thái đó gây ra....”
“Hả??” Liễu Tiêu Hàn trợn tròn mắt.
Lương Nặc lườm Kỷ Sênh một cái, lập tức phản bác: “Không phải đâu, lần trước là tớ nói nhầm đấy, Bắc Minh Dục anh ấy không có gì biến thái cả.”
Liễu Tiêu Hàn thở phào một cái, nói: “Tớ cũng nghĩ thế, anh rể tớ đánh giá rất cao về Bắc Minh Dục, còn nói bên cạnh anh ta từ trước tới nay không hề có phụ nữ, chỉ nói trong công việc thì rất khắt khe, sử dụng các biện pháp, thủ đoạn có phần quá đáng.”
Kỷ Sênh gật gật đầu hài lòng, hất đầu nói với Lương Nặc: “Tiểu Nặc Tử, Thế là cậu dám lừa bản cô nương, đáng tội gì đây hả?”
“Hai cô nương nghỉ sớm đi, nô tài cáo lui đây!” Lương Nặc cười tươi nói.
Nói xong cô liền tắt máy, nằm trên giường lăn qua lăn lại.
Bên cạnh anh ta từ trước tới nay không hề có phụ nữ.....
Aaaaa!!!!
Hóa ra anh ấy đúng là ghét phụ nữ! Nhưng anh ấy có ghét mình không nhỉ?
Lúc này Bắc Minh Dục đang giải quyết công việc ở tập đoàn Bắc Minh, cùng ngồi trong phòng là Lý Tranh Diễn, anh ta thì cười típ măt lại nghịch điện thoại, hai chân vắt lên bàn.
“Nghe nói, Tiểu Nặc Nặc hình như đạt giải rồi?”
Có người ngạo mạn nói: “Liên quan gì tới tôi chứ?”
“Vậy á? Nghe nói Nặc Nặc còn tặng người nào đấy một món quà, người đó ngày ngày để trên xe coi như vật báu ấy.” Lý Tranh diễn vừa nói với giọng trêu chọc vừa cừơi, Bắc Minh Dục đột nhiên nheo mày: “Ai mà lắm chuyện thế không biết?”
“Ha ha, hóa ra Nặc Nặc tặng cậu?” Lý Tranh Diễn cười nói: “Lúc tôi tới nhìn thấy chú Trương lái xe đi bảo dưỡng, nhìn thấy trong xe có một chiếc khăn len, chú Trương nói hàng ngày cậu đều ôm cái khăn ngủ trên xe.”
Bắc Minh Dục mặt lạnh tanh, ngạo mạn lườm anh ta: “Cút.”
“Trời! Tôi còn đang định góp ý với cậu nên tặng Nặc Nặc quà gì đây, không ngờ cậu lại nhẫn tâm đuổi tôi đi như thế này.”
Lý Tranh Diễn đứng lên đi ra phía cửa, từng bước từng bước hết sức chậm rãi, miệng đếm ngược: năm bốn ba hai một....
Đếm tới một, từ phía sau vang lên: “Đợi đã!”
“Còn có việc gì à?” Lý Tranh Diễn chẳng thèm quay lại mà chỉ hỏi.
Bắc Minh Dục đặt đống tài liệu trên tay xuống bàn, ngập ngừng nói: “Cậu thấy tặng quà gì cô ấy sẽ thích?”
“Ha ha! Thừa biết cậu đổi với phụ nữ chẳng có chút kinh nghiệm gì!” Lý Tranh Diễn quay mặt lại nhìn Bắc Minh Dục đầy âm mưu, chỉ tay vào anh nói: “Yên tâm, lát nữa tôi sẽ chọn cẩn thận rồi cho người đưa tới nhà cậu, tối nay cậu cứ đợi Nặc Nặc hạnh phúc chạy tới ôm cậu vào lòng nhé.”
“Cậu chắc chắn đồ cậu chọn cô ấy sẽ thích?”
“Đương nhiên.” Lý Tranh Diễn tự mãn nhìn anh: “Cậu tưởng tôi là cái đồ gỗ đá như cậ à? Số phụ nữ của tôi gộp lại khéo bằng cả số nhân viên tập đoàn cậu đấy, các cô ấy thích cái gì chẳng lẽ tôi không biết!” Lý Tranh Diễn khoa trang nói.
*
Lương Nặc về tới căn biệt thự, lúc đó cũng đã gần 6 giờ tối.
Bắc Minh phu nhân biết cô buổi chiều sẽ về liền sai người hầm canh dưỡng thai, Lương Nặc vừa mới đặt hành lý vào phòng liền bị gọi xuống ép uống canh, Bắc Minh phu nhân còn cầm hay tay cô lắc lắc, nhìn vào bụng cô nói: “Ghầy đi rồi ghầy đi rồi....”
“Phu nhân, con mới cân xong, không ghầy đâu ạ, con còn tăng 1 kg nữa ấy.”
Bắc Minh phu nhân nhìn cô quở trách: “Mới có 1 kg, rốt cuộc thì 1 kg này là vào đứa cháu trai bảo bối của ta hay là vào con đây?”
Lương Nặc không biết nói gì.
Đúng vậy, những người phụ nữ khác mang thai đều tăng cân rất nhanh, tại sao cô lại tăng chậm vậy chứ?
Bắc Minh phu nhân thở dài quay ra nhìn vú Hà nói: “Tối nay vú đi tới chỗ bác sỹ cắt thêm ít thuốc bổ về đây, lâu như thế rồi mới tăng được có 1 kg, sao có thể để cháu trai ta lại gầy tới thế chứ!”
“Thiếu phu nhân, cô xem cô thích ăn gì, lát nữa tiện thể tôi đi mua luôn.” Vú Hà hỏi với vẻ quan tâm.
Lương Nặc lắc lắc đầu: “Vú Hà, cháu không kén ăn đâu ạ.”
Sau bữa cơm, Lương Nặc xem ti vi một lúc rồi đi tắm, chuẩn bị đi ngủ, vừa từ phòng tắm bước ra liền nhìn thấy một người phụ nữ mặc trang phục của một nhân viên bán hàng đứng ở cửa phòng cô.
“Thiếu phu nhân, chúng tôi đã làm theo yêu cầu của thiếu gia đem những đồ thiếu gia cần treo trong phòng trang phục của thiếu phu nhân, xin hỏi thiếu phu nhân còn có yêu cầu gì không ạ?”
“Đồ?” Lương nặc lẩm bẩm tự hỏi rồi mới quay ra hỏi người phụ nữ: “Đồ gì vậy?”
“Thiếu gia nói để chúc mừng thiếu phu nhân đạt được giải trong cuộc thi thiết kế nên đã chọn mua một số món quà đặc biệt tặng thiếu phu nhân.” Người phụ nữ giữ nguyên sắc mặt nói với Lương Nặc, đồng thời chỉ vào phòng trang phục: “Thiếu phu nhân, cô có cần xem luôn không ạ? Có thể đi theo tôi.”
Lương Nặc không hiểu chuyện gì cũng chỉ đi theo người phụ nữ tới phòng trang phục, đúng là phòng đã được sắp xếp lại, sau khi mở cửa, trên tường được treo thêm rất nhiều mắc đồ, được sắp xếp lại hết sức gọn gàng.
Người phụ nữ chỉ vào một trong số những mắc vừa được đóng vào tường nói: “Đây đều là những đồ do thiếu gia chọn mua, sau này mỗi mùa khi mà hàng mới được sản xuất ra chúng tôi sẽ lại mang tới, hi vọng thiếu gia và thiếu phu nhân hài lòng với sản phẩm của chúng tôi.”
Lương Nặc nhìn những đồ treo trên tường cô không biết có nên gọi là quần áo không nữa, vải mỏng te te, mặc vào người khéo vẫn có thể nhìn xuyên thấu được, nhìn chúng mà cô xấu hổ đỏ cả mặt.
Sau đó vừa cười ngượng vừa đóng cửa phòng trang phục lại.
“À à, tôi rất hài lòng, cô có thể đi được rồi.”
Người phụ nữ cũng cười rồi cúi đầu chào cô: “Tôi sẽ hồi báo lại với thiếu gia rằng thiếu phu nhân rất hài lòng về món quà, chúc thiếu phu nhân buổi tối vui vẻ.”
Nói xong, người phụ nữ liền đi, đứng ở cửa phía trong phòng, Lương Nặc lờ mờ có thể nghe thấy tiếng cô ta gọi cho Bắc Minh Dục báo cáo tình hình, nói rằng cô rất hài lòng khi nhận được món quà.
Lương Nặc tức điên lên, lúc người nhân viên bán hàng đi hẳn rồi, cô mới quay ra nhìn một lượt những bộ đồ ngủ cộng với nội y gợi cảm đó, nét mặt càng ngày càng lạnh tanh đi.
Rõ ràng biết rằng cô đang mang bầu, vậy mà còn để cô mặt những đồ như thế này để làm vui cho anh ta, lẽ nào anh ta không sợ cô bị xảy thai?
Liên tưởng tới những hành động cũng như lời nói của anh ta thời gian gần đây, cô liền nghĩ rồi tự nhắc nhở bản thân: Bắc Minh Dục ghét cô nên ghét luôn cả đứa bé trong bụng cô, tất cả những gì anh ta làm trước đây chỉ là bù đắp...bù đắp cho việc trong lúc phát bệnh anh ta đã cắn cô