Sản phẩm lần này của cô được thiết kế, chế tác lấy ngọc phỉ thúy làm chất liệu chủ đạo, bốn góc có điểm xuyết, chạm khảm đá phỉ thúy màu đỏ lựu, bề mặt chiếc nhẫn được thiết kế thành một bông pháo hoa đang nở bung ra, ánh ngọc lấp lánh, nhìn vừa thật vừa giả, đúng là không thể hoàn hảo hơn được nữa.
Màu đỏ lựu tượng trưng cho lòng nhiệt thành, niềm hăng say không biết mệt mỏi và sẽ không có gì có thể thay đổi cũng như hủy diệt nó, còn màu xanh của ngọc phỉ thúy thì tượng trưng cho hòa bình, cho sự tự do.
Giây phút pháo hoa bung nở tuy ngắn ngủi nhưng để có được sự hoa lệ, sự tỏa sáng đó thì cần có một thời gian dài nuôi dưỡng, chuẩn bị, cũng sự cần sự kiên nhẫn chờ đợi để có thể được thưởng thức sự hoa lệ đó.
Tất cả những điều đó tượng trưng cho người phụ nữ trẻ với thái độ sống vô song độc lập, không mong chờ điều gì quá xa vời mà chỉ mong có được một cuộc sống tự do, bình yên lâu dài, cũng luôn sẵn sàng chuẩn bị, chờ đợi, ôm ấp, nuôi dưỡng một tình yêu trưởng thành bền vững.
Tác phẩm của cô có tên: “Xán Nhã Yên Hoa”, nhìn vô cùng sang trọng, rất phù hợp với định nghĩa sang trọng diễm lệ của bảo ngọc, sản phẩm của cô toàn bộ được dùng ngọc phỉ thúy để chế tác...sự kết hợp của màu xanh và đỏ của ngọc phỉ thúy đã tạo được ấn tượng tới ban giám khảo.
Lương Nặc nói xong cảm nhận thấy trên nét mặt của một số vị ban giám khảo là sự kinh ngạc khi nhìn vào tác phẩm của cô.
Ngay sau đó, bọn họ lập tức cúi đầu điền vào tờ đánh giá cho điểm, Lương Nặc cũng không vội cầm tác phẩm của mình lên, cười tươi nhìn ban giám khảo nói: “Khi thiết kế tôi nghĩ pháo hoa chỉ có thể có trong thời gian ngắn, khó lòng mà lưu giữ mãi được, vì vậy, đã đặc biệt thiết kế nó làm sao để có thể được sử dụng với nhiều chức năng hơn.” Nói rồi cô đem chiếc nhẫn tháo rời thành hai bộ phận: “Nếu đem chiếc nhẫn tháo rời ra như thế này, còn có thể sử dụng nó như một chiếc châm cài đầu, điều này biểu tượng cho việc lưu giữ sự hoa lệ đẹp đẽ của tuổi trẻ.”
Ban giám khảo nghe thấy vậy liền túm tụm lại trao đổi rồi sau đó nhìn cô nở nụ cười mãn nguyện.
Lương Nặc cúi đầu cảm ơn rồi bước xuống khỏi sân khấu, đúng lúc đó nhìn thấy Lương Vân đứng ở một vị trí không xa nhìn cô với ánh mắt đầy lòng thù hận, khuôn mặt đầy các vết thương với sự hốc hác gầy dộc đi trong có mấy ngày làm cô nhìn cô ta vừa thấy đáng thương nhưng cũng thật đáng sợ.
Nhìn lại cô ta một giây sau đó cô dùng thái độ chẳng liên quan liền bước về phía ghế mình ngồi xuống.
Giám đốc Trần với tư cách phụ trách công ty Bảo Ngọc cũng cùng đi với cô, nhìn thấy Lương Nặc bước xuống khỏi sân khấu liền đi lại gần cô, nói nhỏ: “Cô Hai, bên kia có một vị khách muốn mua lại tác phẩm Xán Nhã Yên Hoa của cô với giá cao, cô thấu thế nào?”
Lương Nặc ngạc nhiên ngước nhìn giám đốc Trần: “Nhanh vậy ạ?”
Bình thường, sẽ đợi tới khi cuộc thi kết thúc, sau đó C&A sẽ tổ chức một buổi triển lãm trưng bày các sản phẩm của cuộc thi, sau đó mới tiến hành bán sản phẩm, không ngờ, cô vừa mới kết thúc phần thi đã có người ngỏ ý mua tác phẩm của cô.
“Dường như người đó luôn theo dõi cuộc thi, gặp phải sản phẩm vừa ý liền quyết định mua luôn.”
“Vậy ạ! Đằng nào thì công ty mới mở cũng cần khách hàng, nếu bán mà được giá thì chúng ta cũng bán đi chú ạ.” Lương Nặc nói.
“Được.” Giám đốc Trần gật đầu vui vẻ: “Để tôi đi bàn về giá cả.”
Giám đốc Trần rời đi không lâu thì ban giám khảo cũng công bố kết quả cuộc thi, kết quả sẽ được công bố lần lượt từ giải thưởng thấp nhất – giải an ủi, đến giải thưởng cao nhất – giải xuất sắc. Lương Nặc khi nghe thấy mình đạt được giải xuất sắc, cô vui mừng cười cùng với những giọt nước mắt lăn trên má, lần này cô khóc là vì hạnh phúc.
“Ba, Ba nhìn thấy chưa? Con gái của Ba thành côn rồi! Con không phải là kẻ ăn cắp tác phẩm của người khác, con cũng đã không làm mất uy tín của Ba....”
Lương Vân chỉ đạt được giải thấp nhất, giải an ủi, cô ta nhìn chằm chằm Lương Nặc, Lương Nặc vờ như không nhìn thấy không thèm quan tâm, nụ cười rạng rỡ luôn nở trên khuôn mặt cô, cô bước lên sân khấu nhận giải, người dẫn chương trình còn đặc biệt hỏi cô với tư cách vị trí đứng đầu của Hải Thành, cô có kế hoạch gì cho mình trong tương lai không?
Lương Nặc nói với thái độ hết sức tự hào và ngưỡng mộ đối với C&A, rằng kế hoạch của cô là sẽ được thực tập ở tổng công ty của C&A vào kỷ nghỉ đông.
Cả hội trường cười lớn.
Sau khi rời khỏi hội trường, có không ít những thí sinh của Hảnh Thành bao quanh cô để tỏ ý chúc mừng, người đàn ông lúc đến cô gặp trong thang máy cũng cùng đi với bạn gái tiến lại gần cô chúc mừng, cười nói: “Chúc mừng cô, đạt danh hiệu cao nhất của Hải Thành, tôi đúng là có may mắn gặp được cô trong thang máy lúc mới đến!”
Lương Nặc có chút bối rối trước lời tán thưởng của anh, cười nói: “Cảm ơn anh! Đây là bạn gái anh à? Thật xinh đẹp.”
“Chào cô, Tôi là bạn gái của Hàn Thanh, chúc mừng cô đạt được danh hiệu cao quý nhất.”
“Tôi nhớ cô cũng dành được giải thưởng, chúc mừng chúc mừng.” Lương Nặc nói.Trong quá trình nói chuyện cô được biết người đàn ông tên là Đổng Hàn Thanh, bạn gái anh ta tên là Tô Tư, hai người yêu nhau khá lâu rồi, Tô Tư rất đam mê thiết kế nhưng người nhà cô cảm thấy nó mơ mộng không thực tế nên lúc thi đại học đã bắt cô học tài chính, may mà trong cuộc thi lần này có Hàn Thanh ủng hộ cô về mọi mặt.
Lương Nặc cảm thấy hai người họ thực sự rất ngọt ngào, cô cũng chẳng ngại mà cùng họ đi ăn cơm.
Không ngờ, vừa ăn xong cơm đang chuẩn bị chia tay hai người thì Lương Vân hùng hùng hổ hổ tiến đến, giơ tay lên định tát cô, Đổng Hàn Thanh nhanh tay nắm lấy tay cô ta ngăn lại sau đó dang tay ngăn trước mặt cô ta, nói: “Cô à! Xin cô hãy tự trọng.”
Lương Vân rút tay về, dùng ánh mắt rực lửa lườm Lương Nặc, nói: “Cô vừa ý rồi chứ? cổ phiếu của Châu gia rớt giá, chú Hai đục nước béo cò, bây giờ quan hệ Châu gia và Lương gia căng thẳng rồi, Châu Thụy cũng không thèm gặp tôi nữa, cô mãn nguyện chưa?”
“Cổ phiếu Châu gia rớt giá?” Lương Nặc nhìn cô ta không hiểu: “Như vậy thì liên quan gì tới tôi chứ? Chị dựa vào cái gì mà chút giận lên đầu tôi?”
“Lần trước ở trung tâm mua sắm, chồng cô rõ ràng nghe thấy hết mọi chuyện từ đầu tới cuối nhưng lại giả vờ không biết gì!” Lương Vân bực bội vuốt tóc sang hai bên, nhìn chằm chằm Lương Nặc vẻ oán hận: “Đều do cô, tất cả đều do cô hại.”
“Ý chị là...Châu gia gặp chuyện là do chồng tôi đứng đằng sau?”
“Sự việc đã tới nước này, cô còn giả bộ cái nỗi gì nữa?”
Đổng Hàn Thanh và Tô Tư cảm thấy đứng đó cũng không được hay lắm liền chào Lương Nặc họ đi trước, không quên nhắc nhở cô hãy cẩn thận, Lương Nặc dùng ánh mắt cảm ơn gật đầu nhìn hai người đi khuất, sau đó mới quay ra nói với Lương Vân: “Gần đây tôi rất bận, không có thời gian để quan tâm tới việc Châu gia và Lương gia, cho nên tôi thực sự không biết đã xảy ra chuyện gì.”
Lương Vân càng tức giận hơn, nói: “Nếu không phải hôm đó cô và Châu Thụy ở trong nhà vệ sinh làm gì để chọc tức Bắc Minh Dục thì anh ta đã không giở trò đối phó với Châu gia như thế này, chung quy lại, cô vẫn là kẻ đầu têu dẫn tới sự việc ngày hôm nay.”
Nhớ lại ngày hôm đó Bắc Minh Dục nhìn thấy Châu Thụy ôm chặt lấy cô trong nhà vệ sinh, LƯơng Nặc liền im lặng.
Dựa vào tính cách của Bắc Minh Dục thì khả năng rất cao anh sẽ tìm cách để đối phó với nhà họ Châu.
“Thế việc chú Hai đục nước béo cò?”
“Nếu không phải vì chú Hai đục nước béo cò, Châu Thụy đã không dùng thái độ không chịu gặp tôi thế này.” Lương Vân uất ức cắn răng nhắc lại.
“Nếu Châu Thụy yêu cô, kể cả Châu gia gặp chuyện, chú Hai có làm điều gì có lỗi với Châu gia, anh ta sẽ luôn ở bên cạnh cô, Lươn Vân, chúng ta dù gì cũng là chị em ruột, lẽ nào đến nước này chị vẫn chưa nhìn thấu con người Châu Thụy?”
“Cô cướp đi người đàn ông của tôi, hãm hại tôi ăn cắp bản thiết kế của cô, cô làm loạn lên ở trường, cô còn có mặt mũi để nói đến tình chị em ruột của chúng ra à?” Lương Vân lạnh lùng cười nhạt: “Lương Nặc, cô mới đúng là đồ giả tạo, nhất định bây giờ trong lòng cô đang cười vào mặt tôi. Lại còn đóng kịch bộ dạng quan tâm tôi, cô đóng kịch cho ai xem hả?”
Cô ta đã quá đáng tới nước này, Lương Nặc cười ha ha vào mặt cô ta nói: “Nếu không phải cô cướp Châu Thụy đi thì tôi sao có thể được gả cho Bắc Minh Dục? Cô nói là tôi ăn cắp bản thiết kế của cô nhưng đến hôm nay tôi lại là người đạt được phần thưởng cao nhất, những lời đồn đại trong trường nhất định sẽ bị xóa tan, nếu tôi có nói tới tình chị em thì hoàn toàn là tôi nghĩ tới Ba, còn nếu trong đầu cô luôn nghĩ người khác xấu xa như thế, thì xin mời cứ tiếp tục, dù gì thì bây giờ cô cũng chẳng làm gì được tôi nữa, tôi cũng chả thèm tranh cãnh hay tức giận cô làm gì.”
Nói xong, Lương Nặc quay người bước đi.
Lương Vân hét lớn đằng sau lưng cô nhưng cô cũng không thèm quay lại, gương mặt vốn đã đáng thương của cô ta bây giờ tức giận nhìn trông càng ghớm ghiếc.Tối hôm đó Lương Nặc cũng không muốn vội vàng quá về nước, sợ ảnh hưởng tới sức khỏe, cô liền chọn một khách sạn ngủ lại một đêm, nhưng thật trung hợp, khi bước vào cô lại gặp lại Đổng Hàn Thanh và Tô Tư, hai cô gái nắm tay nhau vui mừng, họ cùng đi dạo phố và ăn đêm.
Khi về tới phòng, hai người họ còn tặng Lương Nặc chút quà làm kỷ niệm, Lương Nặc cảm thấy thế giới này thật nhỏ bé, duyen phận thật kỳ diệu