Editor: Tâm Thường Lạc
Lăng Dập Liệt nhìn thấy cô, lộ vẻ kinh ngạc.
"Tần Phỉ Nặc!" Anh kêu tên của cô rất nặng, "Sao lại là cô?"
Tần Phỉ Nặc không muốn bị nhóm khách mời chế giễu, vì vậy cưỡng chế lôi lấy anh khiêu vũ, "Anh Liệt, rất bất ngờ phải không?"
Lăng Dập Liệt lộ ra vẻ mặt phiền chán, "Bài nhảy lãng mạn như vậy, tôi lại phải nhảy với cô!"
"Này, sông băng Nam Cực, anh đang ghét bỏ tôi sao? Những người muốn cùng Tần Phỉ Nặc tôi khiêu vũ xếp hàng từ già đến trẻ cũng thành một lữ đoàn rồi, tôi từ trong nhiều người như vậy chọn trúng anh, anh hẳn nên cảm thấy vinh hạnh..."
Tần Phỉ Nặc thấy anh không cho mình sắc mặt tốt, nên cô cũng không nể mặt anh nữa, mở miệng cay độc với anh.
Lăng Dập Liệt ngắt lời cô, "Sông băng Nam Cực?! Cô mắng chửi ai đó?"
Tần Phỉ Nặc cười nói: "Tự mình tìm hiểu!"
Nói xong, cô buông tay của anh ra, xoay tròn người một cái thật duyên dáng.
Anh không có đưa tay phối hợp với cô, mà là ôm lấy tay mình, vẻ mặt lạnh lùng mà nhìn cô, đang đợi cô làm trò cười cho thiên hạ.
Tần Phỉ Nặc thoáng nhạy bén, xoay người tuyệt đẹp mà quay lại, tay phải đáp lên bờ vai của anh, bày ra một kỹ thuật nhảy gợi cảm lại mê người.
Cô cử động lần này nhận được trận trận tiếng vỗ tay, còn có không ít nam khách mời trẻ tuổi hô to với cô: "Tần Phỉ Nặc, nữ thần! Nữ thần! Nữ thần..."
Tần Phỉ Nặc rất hài lòng cách xử lý của mình, rời đi khỏi bên cạnh anh, nâng cao cằm, xách làn váy lễ phục, lịch sự gật đầu lại thêm cái mỉm cười để đáp lại sự cổ vũ cho từng khách mời kia.
Tiếp theo, nhiều nam khách mời trẻ tuổi đến vây quanh trước mặt cô, đưa tay mời cô khiêu vũ.
Lúc Tần Phỉ Nặc đang khó chọn lựa ai, Lăng Dập Liệt lạnh nhạt đi ra ngoài.
Cô xoay người kéo anh lại, "Sông băng Nam... Anh Liệt, anh muốn đi đâu? Em đi cùng anh nha."
Lăng Dập Liệt gỡ tay của cô ra, ở trước mặt cô kéo một nhân viên phục vụ nữ ở bên cạnh, dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người rời đi.
Tần Phỉ Nặc cảm thấy bị anh làm nhục trước mặt mọi người, cô cởi chiếc giày cao gót màu vàng kim trên chân phải, ném sang chỗ Lăng Dập Liệt.
Kết quả không đánh trúng Lăng Dập Liệt, lại đập trúng nữ nhân viên phục vụ mà anh dắt đi.
Cử động lần này kinh hãi tất cả khách mời ở hiện trường, mọi người nín thở mà tập trung tinh thần để quan sát họ.
Lăng Dập Liệt vuốt vuốt đầu cho nữ nhân viên phục vụ bị đánh, sau đó rất tức giận xoay người nhìn Tần Phỉ Nặc.
"Cô vốn là ngang ngược như vậy, lúc nhỏ như vậy, hiện tại cũng thế. Tần Phỉ Nặc, cô phải biết cho rõ, đây là nhà của Lăng Dập Liệt tôi, không phải nhà họ Tần của cô. Ở nơi này cô không phải là công chúa gì đó, sẽ không có ai nâng niu lấy cô, nhường nhịn cô."
Lên lớp Tần Phỉ Nặc xong, anh lôi kéo nữ nhân viên phục vụ bỏ đi.
Tần Phỉ Nặc lúng túng đứng ở nơi đó, nhận lấy ánh mắt chế nhạo của nhóm khách mời.
Đang lúc cô xuống đài không được, Lăng Phong xuất hiện. Anh là một người con trai khác của nhà họ Lăng, chính là em trai của Lăng Dập Liệt.
Anh nhặt chiếc giày cao gót màu vàng kim của Tần Phỉ Nặc lên, tao nhã đẹp trai mà đi về phía cô.
Anh ngồi xổm xuống, giúp cô mang giày vào, sau đó đứng dậy mỉm cười nói với cô: "Anh trai của anh nói không hoàn toàn đúng, em trong mắt anh vĩnh viễn là cô công chúa xinh đẹp nhất, anh sẽ nhường nhịn em, nâng niu lấy em. Anh lại thích dáng vẻ ngang ngược của em."
Lời nói của Lăng Phong khiến Tần Phỉ Nặc cảm thấy an ủi, nhưng anh ta thích thì có liên quan có tác dụng gì? Nếu như mẹ bảo cô thu phục Lăng Phong mà nói, cô còn phải đau đầu như vậy sao?
"Cảm ơn anh, anh Phong." Tần Phỉ Nặc nói.
Lăng Phong kéo tay của cô mang cô đi khỏi từ trong nhóm khách mời đang cười nhạo đàm tiếu và bình luận.
Gió đêm hơi lạnh, Lăng Phong phủ thêm áo khoác của anh cho Tần Phỉ Nặc đang ngồi ở trên bàn xích đu, sau đó tiếp tục đẩy cô.
Tần Phỉ Nặc khó hiểu mà chất vấn anh: "Anh Phong, anh nói xem em có điểm nào thua kém cái cô nhân viên phục vụ kia chứ?"
Lăng Phong nói: "Là cô ta thua kém em. Cho dù là từ tướng mạo, hay là đẳng cấp, cô ta cũng không bằng một phần mười của em."
"Một khi em đã tốt như vậy, tại sao sông băng Nam Cực không thích em chứ?" Tần Phỉ Nặc rất nghi hoặc.
Lăng Phong cười nói: "Em đặt cho anh trai anh lấy cái biệt danh này vô cùng thích hợp với anh ấy. Phỉ Nặc, thật ra thì anh của anh không thích em cũng không phải nhằm vào một mình em, anh ấy đối với tất cả thiên kim tiểu thư đều không thích. Muốn trách thì trách xuất thân của em thật quá tốt."
Tần Phỉ Nặc không biết nên khóc hay cười, "Đây là cái gì logic gì vậy? Chẳng lẽ anh ta còn có chứng sợ hãi thiên kim tiểu thư hả?"
"Chuyện này cũng không phải như vậy. Anh ấy đây, đối với phụ nữ yếu ớt, vô tội, mềm mại đáng yêu rất ưa thích. Em có thấy được người nhân viên mà anh ấy mang đi kia không? Người nhân viên kia gia cảnh không tốt lắm, anh nghĩ cho cô ta xuất hiện tại nơi này chính là muốn làm công kiếm tiền. Có thể em đã không có nhìn kỹ bộ dạng của cô ta, điềm đạm đáng yêu phải làm cho đám đàn ông không kìm lòng được muốn bảo vệ cô ta, thương tiếc cô ta..."
"Cô ta là ai vậy? Quản gia nhà các anh sao có thể cho người như vậy ra chỗ như thế này? Làm hỏng hết chuyện tốt của bổn tiểu thư rồi." Tần Phỉ Nặc cắt đứt lời của Lăng Phong, tức giận nói.
Lăng Phong nói: "Chuyện này không phải tại quản gia Quan, bữa yến hội này là do anh phụ trách. Anh cũng không nghĩ ra cô ta như vậy mà dễ dàng lọt vào trong mắt của anh trai anh. Nếu như anh sớm biết như vậy, anh nhất định sẽ không để cho cô ta xuất hiện tại nơi này, phá hư chuyện tốt của công chúa Phỉ Nặc của chúng ta."
"Thôi, em cũng không cần phải tức giận với một nhân viên phục vụ. Thông qua những chuyện này tối nay, em cũng không tính không thu hoạch được gì, ít nhất em đã biết sông băng Nam Cực thích kiểu con gái gì."
Tần Phỉ Nặc khẽ nhếch khóe môi lộ vẻ tự tin mỉm cười.
Lăng Phong hỏi cô: "Em sẽ không vì lấy sự yêu thích của anh trai anh, bày đặt công chúa không làm, đi làm Cô bé lọ lem chứ?"
Tần Phỉ Nặc nhìn anh, "Em ngu xuẩn như vậy sao? Yếu ớt, điềm đạm đáng yêu, vô tội, ai mà thèm giả bộ hả?"
"Phỉ Nặc, anh thật sự không hiểu nổi rồi, tại sao phải để anh trai của anh thích em chứ? Em rõ ràng không thích anh ấy, còn nhất định muốn anh ấy phải thích em, có phải em uống lộn thuốc hay không?"
Tần Phỉ Nặc giận dữ nói: "Anh cho rằng em muốn hả? Tần Phỉ Nặc em chính là người thích tra tấn mình vậy sao? Còn không phải là do mẫu hậu đại nhân nhà em ra lệnh cho em như thế..."
Cô còn chưa nói hết câu, đã bị Tần Vũ Hi ở phía trước tìm được cô ngắt ngang.
"Thì ra em ở đây!" Tần Vũ Hi thở phào một hơi nhẹ nhõm, rất sợ sau khi cô bị Lăng Dập Liệt tổn thương sẽ không nghĩ thông mà tự sát.
Lăng Phong thấy Tần Vũ Hi đến rồi, liền cùng các cô chia tay, để lại không gian riêng cho hai chị em các cô.
Sau khi anh ta đi xa, Tần Vũ Hi mới hỏi cô: "Không phải bây giờ em rất đau lòng sao?"
Tần Phỉ Nặc lắc đầu với cô, "Tại sao em phải đau lòng?"
Tần Vũ Hi khoa trương nói: "Em bị hoàng tử làm cho nhục nhã tại chỗ, anh ta còn ở trước mặt em lôi kéo một nữ nhân viên phục vụ rời đi, chẳng lẽ em không nên đau lòng khổ sở sao?"
"Nói thật, trước mặt mọi người xấu mặt thật sự là rất khổ sở, nhưng anh ta muốn dẫn người nào đi, chuyện đó đâu có liên quan gì tới em?" Tần Phỉ Nặc nói.
Tần Vũ Hi nắm bờ vai của cô, "Nếu muốn thu phục một người đàn ông, em phải vì anh ta mà giao ra chân tình mới được. Em nhìn xem em đi, chẳng hề có chút đem Dập Liệt để ở trong lòng, cứ theo đà này, em cứ đợi đến khi bị mẹ lấy đi tất cả!"
"Chị, chị nói đùa với em, có đúng không? Bảo em vì anh ta mà phải giao ra chân tình, chị cảm thấy có thể sao? Còn không bằng chị trực tiếp giết em đi cho rồi. Đây là điều vạn lần không thể, vô luận như thế nào em cũng sẽ không thích anh ta." Tần Phỉ Nặc nói.
Tần Vũ Hi nói: "Từ những lời này của em, chị đã thấy được kết cục của em rồi. Từ một công chúa kiêu ngạo, ào một cái, đã biến thành Cô bé lọ lem. Đến lúc đó nếu chúng ta gặp nhau ở trên đường, em tuyệt đối phải cách xa chị một chút, cũng không nên nói với người ngoài em là em gái của Tần Vũ Hi chị."