Editor: Tâm Thường Lạc
Tần Phỉ Nặc liếc mắt nhìn máy tính bảng trong tay, lại là sách điện tử« Cô bé lọ lem».
Cô lập tức giận điên lên, "Có để em được yên hay không? Em ghét Cô bé lọ lem! Em ghét Cô bé lọ lem!”
Tần Phỉ Nặc la hét chạy ra khỏi phòng của Tần Vũ Hi.
Tần Vũ Hi nói với theo cô: "Xem cho kỹ đi, nếu như xem không hiểu, lúc nào cũng có thể đến tham khảo ý kiến của chị."
Tần Phỉ Nặc mới từ trong phòng của Tần Vũ Hi chạy ra, liền đụng phải A Thái, "Nhị tiểu thư, ngày mai vào lúc tám giờ tối, nhà họ Lăng tổ chức tiệc kỷ niệm tròn bả mươi năm ngày cưới của vợ chồng Lăng thị, đây là thiệp mời, phu nhân nói ngày mai cô thay mặt bà đi đến nhà họ Lăng tham gia buổi tiệc."
Tần Phỉ Nặc nhận lấy thiệp mời, nhìn cũng không thèm nhìn, hỏi A Thái: "Tại sao mẹ không tự mình đưa cho tôi?"
A Thái nói: "Phu nhân chỉ thị tôi phối hợp với nhị tiểu thư lập kế hoạch, nếu như không có chuyện gì cần bà ấy đích thân ra tay, thì tôi sẽ giúp bà ấy chuyển cáo đến nhị tiểu thư."
" "Mẫu hậu đại nhân" thật đúng là một ngày kiếm tỷ bạc mà!" Tần Phỉ Nặc cảm thán chui vào căn phòng của mình.
Cô tuỳ tiện ném máy tính bảng và thiệp mời lên trên giường, bản thân cũng tuỳ tiện thả mình lên trên giường thành hình chữ đại 大, nhắm hai mắt lại, "Tôi có thể không cần nghĩ tới điều gì, cái gì cũng không cần làm nữa được không? Từ buổi tiệc cho đến tên "Sông băng Nam Cực" kia tất cả đều đi chết hết đi."
Bất quá buông thả được một giây, cô mở mắt ra, bật người ngồi dậy, quát to lên "A...", sau đó nhặt máy tính bảng lên, xem «Cô bé lọ lem».
Ngày hôm sau, bảy giờ tối, Tần Phỉ Nặc trang điểm xong vô cùng lộng lẫy, lễ phục đồ trang sức tất cả đều ăn mặc hoàn hảo, trước mắt chuyện khó khắn duy nhất là đối mặt với hơn mười đôi giày cao gót.
Ngón trỏ của cô theo tiết tấu mà gõ gõ lên cằm, cô đi qua đi lại giữa tủ giày.
"Nhị tiểu thư, nếu không xuất phát, có lẽ chúng ta sẽ bị trễ đó." A Thái nhắc nhở cô.
Tần Phỉ Nặc quét mắt nhìn giày, trả lời A Thái: "Chờ một chút, xong ngay thôi."
"Sở dĩ Cô bé lọ lem có thể để lại ấn tượng sâu sắc cho hoàng tử, không chỉ mặc lễ phục xinh đẹp, mấu chốt là sau khi vũ hội kết thúc cô ấy đã để lại một chiếc giày thủy tinh mới tạo nên xúc tác. Nếu nói như vậy, mình cần phải chọn một đôi giày sáng long lanh mới được, nhất định phải khác với người thường. Nhưng rốt cuộc chọn đôi nào đây?" A Thái lại thúc dục cô lần nữa.
Cô cũng sốt ruột, nên chỉ có thể dùng biện pháp cũ thôi.
Nhắm mắt lại, cô duỗi bàn tay vào trong tủ giày, đôi đầu tiên chạm vào thì chính là sự lựa chọn của cô.
Mở mắt ra, cô nhìn thấy trong tay đang cầm chính là đôi giày cao gót vàng óng, rất là không hài lòng, "Hả! Đây tuyệt đối không phải style của tôi!"
Tuy rằng cô ghét bỏ, nhưng vẫn là xỏ chân vào, "Thôi, đây có lẽ là ý trời đó!" Tất cả sau khi chuẩn bị thỏa đáng, cô chấp hai tay lại, trong lòng mặc niệm: "«Cô bé lọ lem» chúc tôi trận đầu giành được thắng lợi đi! Nếu như cô có thể thành công khiến "Sông băng Nam Cực" kia đối với tôi có chút hảo cảm, tôi nhất định sẽ mua thêm mấy bộ «Cô bé lọ lem»!"
Lúc cô và A Thái đến biệt thự nhà họ Lăng, buổi tiệc mới vừa bắt đầu.
Tần Phỉ Nặc xuất hiện, thu hút ánh mắt của tất cả đàn ông trẻ tuổi ở đây, ngoại trừ Lăng Dập Liệt còn chưa xuất hiện.
Cô đến chỗ nào, không khỏi thành tiêu điểm chính của chỗ đó.
Có rất nhiều nam thanh niên trẻ tuổi vây quanh tới đây cùng cô nói chuyện phiếm, đều bị A Thái ngăn cản.
Mới đầu Tần Phỉ Nặc cảm thấy A Thái chính là "Máy giám sát" của mẹ, đối với anh ta có chút chán ghét; nhưng nhìn thấy anh ta hiện tại hết lòng giúp cô ngăn trở mấy kẻ theo đuổi khiến cô thấy ghét thế này, cô cảm thấy A Thái vẫn có chút tác dụng.
Không có người theo đuổi quấy rầy, Tần Phỉ Nặc có thể chuyên tâm mà tìm kiếm mục tiêu.
Nhưng, cô tìm một vòng, cũng không nhìn thấy Lăng Dập Liệt.
Cô chỉ đành mượn cơ hội chúc phúc vợ chồng Lăng thị hướng bọn họ dò hỏi tung tích của Lăng Dập Liệt.
"Chú Lăng, dì, cháu thay mặt mẹ và cả cháu nữa chúc hai người vĩnh viễn yêu thương nồng thắm, hạnh phúc mỹ mãn." Tần Phỉ Nặc trước cho vợ chồng Lăng thị một cái ôm, sau đó mỉm cười nói với họ.
Mẹ của Lăng Dập Liệt nắm tay cô, vui vẻ nói: "Miệng của Phỉ Nặc thật là ngọt, thật sự hiểu chuyện." Sau đó nói với cha của Lăng Dập Liệt "Thời gian trôi qua thật nhanh mà, Phỉ Nặc cũng đã lớn thành cô gái, anh nhìn xem bộ dáng của con bé này, thật là xinh đẹp quyến rũ quá đi! Sau này nha, con dâu em tìm phải có dáng vẻ như Phỉ Nặc, bằng không thì em không hài lòng."
Lăng Tiêu mỉm cười hiền lành nói: "Em thích Phỉ Nặc như vậy, không bằng trực tiếp cho con bé làm con dâu nhà chúng ta là được rồi."
An Nhã Hinh cười đến độ cũng không ngậm miệng được nữa, "Em ngược lại vô cùng đồng ý, chỉ sợ Phỉ Nặc ghét Dập Liệt nhà chúng ta thôi!"
Tần Phỉ Nặc sợ bọn họ sẽ cùng cô trò chuyện không dứt, liền mở miệng nói: "Dì, sông băng Nam... Anh Liệt đang ở đâu ạ?"
An Nhã Hinh đang muốn nói cho cô, Lăng Dập Liệt đã lạnh lùng mà sang trọng từ trên cầu thang đi xuống, hấp dẫn ánh mắt của phái nữ toàn hội trường, đương nhiên cũng bao gồm cả Tần Phỉ Nặc.
Nhưng ánh mắt của những phụ nữ khác là quy hàng ái mộ anh ta, mà Tần Phỉ Nặc là dùng ánh mắt nhìn chằm chằm con mồi dõi theo anh ta.
"Dì, chú, cháu trước tiên xin lỗi không tiếp chuyện được, cháu đi tìm anh Liệt." Tần Phỉ Nặc lễ phép nói với họ xong, sau đó nhìn chằm chằm Lăng Dập Liệt mà đi tới.
An Nhã Hinh cười ha hả mà dắt lấy tay của Lăng Tiêu nói: "Em cảm thấy có triển vọng. Phỉ Nặc nhất định cũng thích Dập Liệt. Anh thấy đó vừa rồi không, con bé mở miệng một tiếng anh Liệt, ngậm miệng một cái cũng anh Liệt..."
"Nhưng, với tính cách của Dập Liệt, nó sẽ không tiếp nhận Phỉ Nặc." Lăng Tiêu nói.
An Nhã Hinh ngắm nhìn Tần Phỉ Nặc và Lăng Dập Liệt trong đám khách mời, cười nói: "Con trai em sinh, em hiểu nó rõ nhất. Nó thích ai, không thích ai, em so với nó đều biết rõ. Anh đừng thấy Dập Liệt lúc nào cũng lạnh lẽo như băng, thật ra trong lòng của nó..."
Lời của bà còn chưa nói xong, đã bị khách mời phía trước chúc mừng bọn họ ngắt ngang.
Tần Phỉ Nặc ngay lập tức là có thể tiếp xúc được với Lăng Dập Liệt rồi, lại bị chị gái Tần Vũ Hi của cô giữa chừng xuất hiện kéo sang một bên.
"Chị, sao chị lại ở đây?" Tần Phỉ Nặc hỏi cô.
Tần Vũ Hi chỉ vào Lăng Dập Liệt trong đám người, "Đương nhiên là đến xem nam thần của chị chứ sao!"
"Em còn tưởng rằng chị tới giúp em đây này!" Tần Phỉ Nặc chán chường nói.
Tần Vũ Hi hỏi cô: "Em hiểu thấu đáo bản " Cô bé lọ lem " chị đưa cho em rồi chứ?"
Tần Phỉ Nặc ở trước mặt cô quay một vòng, "Xong rồi xong rồi...Em đã chuẩn bị xong đầy đủ, "Chiến bào" và "Vũ khí" của em đều đã đánh bóng, cứ đợi đến nhắm trúng mục tiêu, một lần là bắt lấy anh ta thôi."
Tần Vũ Hi kinh ngạc đến ngây người mà nhìn cô, "Lễ phục và giày chính là "Chiến bào" và "Vũ khí" của em sao?"
Tần Phỉ Nặc gật đầu với cô, "Thì Cô bé lọ lem mặc lễ phục lộng lẫy xinh đẹp cùng hoàng tử nhảy một điệu nhảy sau đó để lại một chiếc giày thủy tinh liền được hoàng tử yêu, em đây là dựa theo cô ấy mà học, có cái gì không đúng sao?"
Tần Vũ Hi đập trán của mình vài cái, "Chị muốn nói với em không phải những chuyện này, chính là..."
Lời của cô còn chưa nói xong, Tần Phỉ Nặc nghe được vũ khúc vang lên, liền bỏ cô lại, đi về phía Lăng Dập Liệt.
Bàn tay của Lăng Dập Liệt đang muốn vươn tới trước mặt nhân viên phục vụ nữ, đã bị Tần Phỉ Nặc kéo lại.
Cô không hề được Lăng Dập Liệt mời, cũng không hỏi Lăng Dập Liệt có muốn cùng cô khiêu vũ hay không, cô đã kéo Lăng Dập Liệt vào sân nhảy, nhuần nhuyễn mà cùng anh nhảy lên điệu waltz.