Đặt bó hoa Cẩm Tú Cầu lên bia mộ xong, Tư Duệ cũng ngồi xuống. Bia mộ vốn luôn được mẹ Thanh vệ sinh hằng ngày nên rất sạch sẽ, bóng loáng. Bà từng nói: " Cái tính bừa bộn này đến lúc trốn sang thế giới khác rồi cũng không hết làm mẹ phải lo lắng! "
Cao Lãng cũng ngồi bên cạnh Tư Duệ, xé từng gói hàng mã rồi châm lửa đốt. Nhà có, xe có, vàng có, tiền còn nhiều hơn cả. Hướng Mạc Tâm muốn làm phú bà, bây giờ anh giúp cô toại nguyện. Cô bé ở bên kia chắc chắn sẽ vui lắm!
" Tâm Tâm, hôm nay chị lại đến thăm em đây! "
Từ ngày Hướng Mạc Tâm ra đi đến thời điểm hiện tại đã là ba năm tròn. Như mọi năm, tất thảy đều cùng nhau trở về Đông Sơn đón Tết ở nhà họ Hướng.
Tư Duệ đưa tay vuốt ve tấm di ảnh trên bia mộ. Chạm vào gương mặt bầu bĩnh của cô bé có nụ cười rạng rỡ. Khi cười, đôi mắt cực kỳ to tròn híp lại thành một vầng trăng khuyết, đuôi mắt cong cong hiền hậu đựng đầy nhựa sống.
Mỗi khi nhìn gương mặt của cô bé qua ảnh như vậy, Tư Duệ lại không kìm được mà thốt lên: " Thì ra Tâm Tâm xinh đẹp như thế! "
Cao Lãng dùng ngón tay lau đi nước mắt trên má Tư Duệ, ôm lấy cô, cong môi:
" Được rồi! Mít ướt như vậy Tâm Tâm sẽ cười em đấy! "
Tư Duệ úp mặt vào lòng Cao Lãng, đánh lên lồng ngực anh một cái:
" Đừng nói nữa để em khóc một chút đi! "
" Được được! Anh không nói nữa! " Cao Lãng vỗ về lưng cô, dịu dàng nói.
Tiếng khóc nấc nghẹn vang lên giữa thung lũng ngập hoa, hòa quyện vào làn gió bấc mang theo một sự thương tâm nát lòng.
Qua một lúc, mẹ Thanh xuất hiện, trên tay còn bế theo một đứa bé con. Gương mặt bầu bĩnh trắng nõn, đôi mắt tròn xoe long lanh nhìn về phía Tư Duệ.
Bà ngồi xuống, đặt nó ở trên đùi, khóe mắt lúc nhìn di ảnh trên bia mộ bỗng trực trào lệ sương.
Bé con nhìn mẹ ôm cha khóc, cái miệng nhỏ cũng tự nhiên méo xệch mà òa lên.
" Em xem! Tưởng Tâm cũng khóc theo em rồi kìa! "
Tư Duệ ngóc đầu khỏi lồng ngực anh, nói với mẹ Thanh:
" Mẹ Thanh, để con! "
Tưởng Tâm được truyền từ tay Hướng Mạc Thanh sang Tư Duệ, nép gọn trong lòng cô. Tư Duệ lấy tay áo lau nước mắt, sau đó cầm tay con gái áp lên bia mộ nhẵn bóng:
" Tưởng Tâm, chào cô đi con! "
Bé con chớp đôi mắt to tròn ngấn lệ nhìn chằm chằm bia mộ, hồi sau mới cất giọng non nớt:
" Con chào cô "
Tư Duệ buông tay cô bé ra ôm sát vào lòng, cong môi nhìn di ảnh cũng đang mỉm cười như đang đáp lại tiếng chào đáng yêu kia.
" Tâm Tâm, đây là đứa trẻ mà em rất mong chờ! Con bé là Cao Tưởng Tâm, được đặt theo tên của em đó! "
Tư Duệ thơm lên má bé con một cái, lại nói tiếp:
" Tưởng Tâm, cha mẹ sinh ra con, nhưng sinh mệnh của con là nhờ có cô ấy bảo vệ. Vì vậy con phải thật khỏe mạnh, sống thật tốt! Lớn lên trở thành một cô gái hạnh phúc! Sống thay phần của cô ấy, Tưởng Tâm nhé! "
Bé con còn nhỏ, như có như không nghe hiểu lời cô, nhìn di ảnh gật gật mấy cái kêu lên:
" Dạ Tâm Tâm "
Một trận gió bấc lại vụt qua, những cây hoa cỏ đong đưa theo chiều gió như một điệu mừng vui niềm nở đáp lại.
___________________________________
Khi mọi người viếng mộ trở về, Bạch Luật mới từ thành phố về đến Đông Sơn. Sở dĩ anh không đi cùng mọi người từ hai ngày trước là bởi vì muốn giải quyết cho xong công việc tháng này, tranh thủ dịp Tết ở lại Đông Sơn một thời gian dài.
Anh vừa về, liền đi ra mộ, trên tay còn xách thêm một túi đồ.
Bạch Luật lấy trong đó ra một chiếc áo Blouse, có thêu tên Hướng Mạc Tâm đặt lên phần mộ của cô:
" Tặng em, bác sĩ của anh! "
Gió bấc lại một trận nổi lên, thổi vào lòng anh rét run từ tận tâm cốt. Chờ cho hết gió, Bạch Luật lấy bật lửa châm lên, đốt thêm vàng mã và cả chiếc áo Blouse kia.
Không gian yên tĩnh bỗng vang lên tiếng xào xạc từ trong lùm cây Cẩm Tú Cầu sau mộ. Bạch Luật nhìn sang, ngay lập tức một con mèo bất thình lình vụt ra cào lên mặt anh.
Bạch Luật không kịp né tránh, bất lực nhìn con mèo chạy đi. Là giống mèo tai cụp, vừa tròn vừa béo, ở Đông Sơn nghiễm nhiên không bao giờ xuất hiện. Trừ phi có người từ nơi khác mang đến.
_________________________________
Tối hôm ấy, mọi người lại làm một bàn tiệc đón giao thừa, giống như đêm Tết ba năm trước. Chỉ khác bàn tiệc được ở trong nhà, chính là ngôi nhà mà Cao Lãng cho xây dựng. Gọi là nhà nhưng kiến trúc chẳng khác gì một ngôi biệt thự cao cấp, sảnh lớn phòng khách một lúc có thể chứa tới 50 người.
Đang vui vẻ kính rượu cùng mọi người, Bạch Luật chợt cảm thấy có gì đó bất thường.
Chính xác thì giống như đang bị theo dõi.
Anh giả vờ say khướt, thối lui vào nhà vệ sinh ở gian sau. Nhưng rốt cuộc lại không có vào mà đi vòng từ cửa sau lên cửa trước.
Quả nhiên đúng như anh cảnh giác được.
" Bắt quả tang nhé! "
Bạch Luật nở nụ cười nguy hiểm, nhìn người đang lén lén lút lút đứng ở cửa sổ nhìn vào nhà.
Người kia giật mình, theo phản xạ muốn chạy trốn. Nhưng cổng đã bị anh chắn ngang.
Bạch Luật nhìn vào trong nhà qua cửa sổ, thấy mọi người vẫn không chú ý gì đến bên ngoài thì hài lòng cầm tay người kia chạy đi.
Hai người một cao lớn, một nhỏ bé hướng về phía chân núi, dìu nhau leo lên cho đến khi leo đến đỉnh núi. Cả hai mệt rã rời nằm ườn ra trên nền cỏ mát rượi mà thở hổn hển.
Bạch Luật nhổm dậy, luồn cánh tay qua bên cạnh để cho cô gối đầu. Giản Đơn không còn sức né tránh, ôm ngực mà thở hồng hộc, tim cô lúc này đập rất nhanh, khoảng cách giữa hai người càng khiến nó loạn nhịp dữ dội hơn.
Trong khi đó, Bạch Luật đã bình thường trở lại, anh âm trầm nhìn cô, vén đi những sợi tóc mái bị mồ hôi dính trên gương mặt trắng nõn.
" Em là ai? " Anh hỏi, lần này hỏi rất điềm tĩnh.
Giản Đơn nhíu mày:
" Đây đã là lần thứ ba anh hỏi tôi câu này rồi đó! Tôi bảo rồi, tôi là… "
" Tâm Tâm! " Bạch Luật cắt ngang.
" Em là Tâm Tâm! " Anh khẳng định chắc nịch.
Giản Đơn á khẩu một lúc, toan ngồi dậy thì bị anh ấn nằm trở lại, dùng thân thể cao lớn áp chế cô.
Bạch Luật nói:
" Một năm trước điều tra về em, tôi lại ngu ngốc bỏ qua việc em chính là cô gái được Hướng Mạc Tâm hiến tặng tim. "
Lần đầu tiên điều tra về Giản Đơn, anh mới chỉ đọc qua về sơ yếu lý lịch của cô, còn có biết cô mắc bệnh tim từ nhỏ. Mãi sau này mới chợt nhớ ra, Hướng Mạc Tâm trước khi chết ngoài để lại giác mạc cho Tư Duệ còn có hiến tặng tim cho một người đang nguy kịch.
Lúc này, Bạch Luật liền nghĩ tới Giản Đơn. Anh cẩn thận xem lại hồ sơ về cô, quả nhiên đúng là như vậy.
Giản Đơn luống cuống, ánh mắt Bạch Luật lúc này như giam chặt cô lại, càng giống như ngọn đèn sáng tỏ ép cô phải thừa nhận.
Cô hết cách, đành thở dài:
" Anh nói không sai! "
Bạch Luật vẫn không rời mắt khỏi cô.
" Em là Tâm Tâm! "
" Cái này thì không phải! Tôi là Giản Đơn! " Cô bất mãn, mày đẹp nhíu lại khó chịu.
Bạch Luật như có như không nghe thấy lời Giản Đơn, bất ngờ áp tai tai lên ngực cô, cảm nhận nhịp tim đang hỗn loạn bên trong.
" Tâm Tâm! "
Giản Đơn tức giận đẩy đầu anh ra:
" Tôi là Giản Đơn, tôi nói anh nghe không hiểu sao! "
" Em rõ ràng là Hướng Mạc Tâm! "
Lần này, Bạch Luật không kìm được lớn tiếng đáp trả:
" Chẳng phải chỉ nhận tim thôi sao? Nếu em không phải là Hướng Mạc Tâm, thế thì tại sao em lại sợ bị người khác giới đụng chạm? Tại sao lại có thể có được mùi hương độc quyền của cô ấy? Tại sao lại lén lút trở về Đông Sơn chỉ để được nhìn thấy mọi người? Đừng tưởng tôi không biết, trưa nay em đã nấp sau bụi hoa Cẩm Tú Cầu. Em thả con mèo của mình ra để đánh lạc hướng tôi rồi chuồn chạy mất. "
Anh nói đoạn kéo cô ngồi dậy, siết chặt lấy hai cánh vai gầy nhỏ của Giản Đơn:
" Tại sao đến bây giờ em vẫn chưa chịu thừa nhận mình là Hướng Mạc Tâm? Tại sao? "
Bạch Luật gần như hét lên, ánh mắt đã nhẫn lại đến đỏ ngầu. Mà Giản Đơn lúc này cũng đã khóc, cô khổ tâm nhìn anh, một ánh nhìn không đành lòng cùng bất lực.
" Em không nói? " Bạch Luật nguy hiểm nhìn cô.
Giản Đơn cũng cảnh giác, cô muốn vùng dậy nhưng vận công hết sức cũng chẳng bằng lực kìm hãm từ hai bàn tay anh.
" Được! Vậy để tôi chứng minh cho em thấy, em chính là Hướng Mạc Tâm! "
Dứt câu, anh liền đè Giản Đơn xuống hung hăng hôn cô. Anh cắn mạnh vào môi Giản Đơn, ép cô phải hé miệng để rồi luồn lưỡi vào bên trong, dây dưa càn quét. Bàn tay điên loạn lần vào áo khoác sờ soạng khắp cơ thể Giản Đơn.
Cô lập tức có phản ứng, chống cự dữ dội hơn, miệng muốn nói lại bị anh khóa môi, chỉ có thể phát những ê a không rõ chữ.
Bạch Luật vẫn không dừng lại. Bàn tay anh từ eo cô luồn lên trên đôi gò bông nhỏ mềm nắn bóp. Giản Đơn giật nảy, ưỡn người quẫy đạp, chân tay đều vung lên loạn xạ. Anh buông môi cô, di chuyển xuống vùng cổ, hung hăng l.iếm m.út, mỗi vị trí đi qua đều để lại ấn tụ tím đỏ.
Giản Đơn vẫn ngoan cố không chịu thừa nhận. Cho dù có bị động chạm, ghê sợ đến phát điên mà khóc nức nở lên, cô vẫn không hó hé nửa lời.
Bạch Luật cũng rơi vào bất lực. Anh không muốn thấy cô như vậy, càng không muốn tổn hại đến cô nhất là khi cô vẫn chưa thể bằng lòng tiếp nhận mình. Nhưng Bạch Luật cũng chẳng còn cách nào khác. Anh đưa tay ra sau lưng cô, cầm vào móc áo lót:
" Tâm Tâm, nếu em vẫn cố chấp, đừng trách tôi ra tay với em! "
Gương mặt non nớt của Giản Đơn thẫm đẫm nước mắt, trong đêm tối được ánh trăng chiếu rọi, những giọt lệ ấy long lanh như những hạt châu sa, mềm mỏng và yếu ớt.
Cô lắc đầu, hai cánh tay vắt ngang trên mặt che đi sự bất lực lúc này mà gào khóc:
" Anh làm gì cũng được! Giết tôi cũng được! Nhưng hiện tại tôi là Giản Đơn! Tôi sống trong thân xác cô ấy, tôi không thể phủ nhận cô ấy, tôi càng muốn tôn trọng cô ấy! "
Không khí bỗng trùng xuống cùng khí lạnh. Chỉ còn tiếng nức nở đến thương tâm của một người con gái đã bị dồn đến cùng cực.
" Cuối cùng em cũng chịu thừa nhận rồi! "
Bạch Luật rút tay từ trong áo Giản Đơn ra ôm cô bảo bọc trong lòng.
Giản Đơn càng khóc lớn hơn, vòng tay siết chặt lấy người bên trên:
" Giản Đơn không muốn sống nữa, cô ấy nhường thân xác lại cho em! "
" Có thể kể anh nghe mọi chuyện được không? "
**** *** ** *
Trong bệnh viện, các bác sĩ y tá đều bận rộn ra ra vào vào phòng cấp cứu.
Hôm nay, một thiếu nữ vô danh bỗng lên cơn đột quỵ tim và đã không qua khỏi. Được biết cô gái này có tiền sử bệnh tim khá nặng nhưng không được điều trị từ sớm cho nên mới dẫn tới kết cục ngày hôm nay.
Đang lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một bác sĩ đột nhiên đẩy cửa phòng cấp cứu gấp gáp nói:
" Một bệnh nhân trọng thương nặng đã không qua khỏi, có mong muốn hiến tặng tim, vừa hay trạc tuổi, qua kiểm tra tổng quát, hoàn toàn tương thích với cô bé này! "
Bác sĩ đảm nhiệm ca cấp cứu đang bất lực đến toát mồ hôi lạnh, nghe vậy liền mừng rỡ vội đáp:
" Thật tốt quá! Mau tiến hành cấy ghép thay thế tim! "
" Nhưng bác sĩ, người nhà cô ấy đâu? Hình như còn chưa đến xác nhận! " Một y tá sốt ruột lên tiếng.
" Cứu người quan trọng! " Vị bác sĩ nói rồi chuẩn bị cho ca mổ.
***
Bán vong nữ nhìn xuống cơ thể mình, nơi ngực được các bác sĩ cẩn thận mổ xẻ. Một khoảng phanh phui đỏ rực để lộ một số nội tạng làm cô có chút sợ hãi.
Trên đỉnh đầu bỗng vang lên một thanh âm thánh thót nhưng cực kỳ dứt khoát:
" Đừng sợ! Tôi cũng vừa bị mổ xong! Không có gì ghê gớm hết! Cố lên! "
Bán vong nữ nhìn theo hướng phát ra âm thanh, là một thiếu nữ khác, thân ảnh mờ nhạt, có thể nhìn thấy trần nhà trắng toát ẩn hiện sau bóng hình của cô. Ngu ngốc thế nào cũng đoán được đây không phải người.
Cô đứng ở đầu giường, hơi cúi đầu, mặt đối mặt nhìn cô mỉm cười thản nhiên.
Nhìn sơ qua liền biết cô có dáng người cực kỳ cao lớn, linh hồn vì vậy đứng sừng sững ở đầu giường, mạnh mẽ lại kiên cường khôn tả.
" Cậu chết rồi ư? " Bán vong nữ hỏi, ánh mắt có chút bất ngờ không dám tin. Một cô gái có nụ cười và ánh mắt đẹp như vậy, lạc quan như vậy, sao lại có thể ra đi sớm như vậy?
Vong nữ mím môi nín cười, lời đáp nửa thật nửa đùa:
" Lo cho mình trước đi! Cậu cũng sắp hồn lìa khỏi xác rồi! Bằng không sao có thể nhìn thấy và nói chuyện với tôi chứ? "
Bán vong nữ một lần nữa nhìn lại chính mình. Quả thật như lời cô ấy nói!
Song, cô hướng ánh mắt đặt lại lên gương mặt tươi rói của vong nữ, rầu rĩ nói:
" Chết cũng được! Kỳ thực tôi cũng chẳng muốn sống nữa! "
Cô vừa dứt câu, vong nữ đã nhíu mày cắt ngang:
" Ơ kìa, vậy là không được rồi! Đừng lãng phí trái tim tôi gửi cho cậu chứ? Cậu có biết tôi đã không thể dùng nó để yêu một người mà tôi rất thích không? Vậy nên cậu phải mạnh mẽ sống tiếp! Sống vì mình và cũng là vì tôi, thay tôi yêu thương anh ấy! Tôi gửi trái tim tôi, cũng là gửi anh ấy cho cậu! "
Bán vong nữ thẫn thờ một lúc, chớp chớp mắt nhìn cô gái trước mặt.
Hóa ra đây là cô gái sau khi trọng thương không qua khỏi đã có mong muốn hiến tặng nội tạng cho nhiều sinh mệnh khác. Hóa ra cô là người đã dám trao gửi trái tim nặng trĩu một mối tình truyền sang cho cô. Một cô gái đến khi chết rồi, âm hồn còn nhiều điều lưu luyến chưa thể siêu thoát vất vưởng quanh bệnh viện vẫn mang tinh thần lạc quan vui vẻ đi trấn an, vực dậy những kẻ đứng giữa ranh giới sinh tử khác như cô.
Cô đột nhiên cảm thấy hổ thẹn, trong khi người ta vẫn còn nhiều điều vấn vương sau khi chết đi thì cô lại muốn từ bỏ ý chí sống còn cuối cùng của mình.
Đáng lẽ ra cô gái này nên được sống tiếp mới phải!
" Nè! "
Vong nữ đang chăm chăm nhìn động tác của vị bác sĩ như đang học hỏi, nghe cô gọi lập tức thu ánh mắt về " Hửm? " một tiếng.
" Có thể giúp tôi thực hiện tâm nguyện cuối cùng này không? "
Vong nữ mím môi:
" Cậu nói xem, nếu tôi có thể! "
" Nhập vào cơ thể này, đẩy xuất linh hồn của tôi ra... "
" Cậu điên à? " Vong nữ chợt tức giận cắt ngang: " Ai cho phép cậu từ bỏ mạng sống của mình nhanh như vậy? "
Bán vong nữ lắc đầu: " Cha mẹ tôi đều đã rời bỏ tôi mà đi cả rồi! Ngày ngày phải nhìn mặt mợ để sống, bị ốm đau bệnh tật dày vò đến chết đi sống lại. Muốn tôi kiên cường và sống tiếp cũng thật khó! Nếu cậu có một tình yêu đang chờ đợi, vậy thì hãy lấy trái tim của mình và cơ thể của tôi để có thể bên cạnh anh ấy! Được đến với cha mẹ và nhìn cậu hạnh phúc chính là tâm nguyện cuối cùng của tôi! Chỉ có cậu mới có thể thực hiện nó thôi! Vậy nên đừng từ chối! "
Bẵng qua một thời gian rất lâu, vong nữ vẫn bất động không phản hồi. Bán vong nữ lúc này đã sắp không gắng gượng nổi:
" Cậu đừng cố chấp nữa! Nếu tôi thoát ly hoàn toàn cơ thể này, chúng ta đều sẽ chết đó có biết không? "
Lúc này vong nữ mới bừng tỉnh, nhìn linh hồn đang sắp tách ra khỏi cơ thể ở trước mặt, cô hỏi:
" Tên cậu là gì? "
" Giản Đơn! Còn cậu? "
" Hướng Mạc Tâm! Gọi là Tâm Tâm cũng được! "
Vong nữ trèo lên giường, bắt đầu chèn vào cơ thể:
" Giản Đơn, cậu phải sớm đầu thai và tìm đến tôi nhé! Tôi ở thành phố C đợi cậu! "
Do có sự chen vào của một thế lực mới mà bán vong nữ liền trở nên mờ nhạt và dần tách ra khỏi cơ thể của chính mình.
Giản Đơn gật đầu, vẽ ra một nụ cười nhẹ nhõm:
" Ưm! Nhất định rồi! Hướng Mạc Tâm! "
***
Ca phẫu thuật cấy ghép tim diễn ra thành công tốt đẹp. Nhưng khi Giản Đơn thực sự tỉnh lại đã là chuyện của một năm sau.
__________________________________
Giản Đơn ngồi trước mặt người đàn ông, nghịch nghịch ngón tay anh ta:
" Chuyện là vậy đó! "
Bạch Luật vuốt mái tóc dài của cô, cẩn thận gỡ rối:
" Thực kỳ lạ, anh vốn không bao giờ tin vào tâm linh, nhưng lại có thể chắc chắn rằng Giản Đơn chính là em! "
Giản Đơn mím môi:
" Là do sức mạnh của tình yêu chăng? "
" Ừ! " Bạch Luật gật đầu, nhón người hôn lên má cô: " Nếu không phải hôm nay bắt gặp em ở đây, buộc em thừa nhận sự thật, em định cứ vậy giấu mãi sao? "
Giản Đơn lại mím môi, đôi mắt to tròn đáng yêu dõi lên ánh trăng đang tỏa sáng:
" Không có! Em vẫn luôn tiếp cận anh, muốn ở bên anh với thận phận hiện tại là Giản Đơn! Ngày ngày em đứng đợi ở trạm xe buýt là để thu hút sự chú ý của anh, tạo cho anh một ấn tượng mới và đặc biệt về Giản Đơn. "
Nói đoạn thu hồi tầm mắt, nhìn thẳng Bạch Luật:
" Em cũng muốn thử sống một cuộc đời mới! Còn có, muốn anh thoát khỏi cái bóng của Hướng Mạc Tâm! "
Bạch Luật trầm ngâm:
" Vì vậy mà em sống chết không chịu thừa nhận? "
Giản Đơn chớp chớp mắt gật đầu. Song, bỗng nhiên cười xấu xa:
" Anh lụy Tâm Tâm quá anh Bạch ạ! "
" Anh thì thấy cho dù em có giấu thân phận thật sự ở cái mác nào thì bản chất của em vẫn tự bán đứng mình thôi Tâm Tâm ạ! " Bạch Luật véo mũi cô, không nhịn được lại kéo Giản Đơn vào lòng.
Cô nhíu mày đẩy anh ra:
" Đừng có ôm! Với cả từ giờ gọi em là Giản Đơn, nhé! "
" Khi nào em hết sợ bị anh đụng chạm, thì anh gọi em như thế! " Nếu cô muốn anh chấp nhận cô của hiện tại, anh cũng muốn cô mở lòng với mình hơn.
Giản Đơn câm nín. Gồng mình chịu đựng để anh ôm.
Hai người cứ vậy dính chặt lấy nhau, người gượng ép, người lại rất hưởng thụ.
Một lát sau, Bạch Luật bỗng hỏi:
" Trước đây, anh vốn được đặt cách với sự dị ứng nam giới của Tâm Tâm nhỉ? "
Giản Đơn lại nghịch ngón tay anh:
" Ừ! Nhưng đó là trước khi anh đụng đến em! Từ sau khi anh gọi em ra gốc cây anh đào thì… hết rồi! Giống như A Thiển vậy đó! Ngày trước em với anh ấy cũng thân nhau lắm, mà có một ngày kia A Thiển tự nhiên ôm em rồi còn hôn em nữa. Từ đó em sợ con trai luôn! "
Nghe đến đây, sắc mặt Bạch Luật lập tức thay đổi, ánh mắt nheo lại nguy hiểm:
" Hắn ta dám động vào em? Hắn hôn em ở đâu? " "
Giản Đơn thản nhiên trả lời:
" Ở nhà anh ấy á! "
Anh đen mặt:
" Không phải! Ý anh là, anh ta hôn vào chỗ nào trên mặt em? "
" Trán thôi, khi đó em mới có 15 tuổi, A Thiển cho dù có tình cảm cũng không để nó lấn át lý trí và đạo đức của một người thầy đâu! Anh yên tâm! "
Bạch Luật lập tức hôn lên trán cô, một cái chưa đủ, lại vén tóc mái của Giản Đơn lên hôn thêm mấy cái thật sâu, thật kêu:
" Trán hay ở đâu cũng không được! Em là Tâm Tâm của anh, từ bây giờ tuyệt đối không được để người đàn ông nào khác chạm vào! Rõ chưa? "
Giản Đơn rùng mình muốn bật dậy, nhớ tới lời anh nói ban nãy lại cố chịu đựng, ngoan ngoãn gật đầu.
Cho dù Bạch Luật có không cấm thì với sự dị ứng truyền kiếp của Hướng Mạc Tâm, cũng chẳng có tên khác giới nào có thể chạm vào cô, kể cả anh.
Nhưng cô tin rằng một ngày không xa, chứng sợ nam giới của cô sẽ hết thôi. Chí ít, nó sẽ đặt cách anh. Cô không việc gì phải ghê sợ điều đó cả! Bởi Bạch Luật là người đàn ông cô yêu, anh có tư cách được chạm vào cô. Anh sẽ không tùy tiện tổn thương cô, ngược lại, hết mực tôn trọng cô!
Nghĩ vây, Giản Đơn cong môi, thả lỏng người thử một lần dang rộng vòng tay với anh:
" Cho anh ôm nè! "
Bạch Luật sững sờ trong giây lát, hồi sau liền nở nụ cười hạnh phúc nhào vào lòng cô. Giản Đơn nhỏ bé căn bản không chống đỡ nổi liền bị đè ngã ngửa ra sau.
" Là 'Giản Đơn' cũng không tệ! Ít nhất, anh có thể dễ dàng bắt nạt em! "
Nói rồi, anh hôn lên môi cô. Từ nhẹ nhàng ma sát đến say sưa không thể dứt rời.
_________________________________
Anh và cô cho đến tận quá nửa đêm mới trở về.
Lúc này, mọi người vẫn còn thức, người uống rượu đánh cờ, người trò chuyện, ăn bánh Tết. Thấy Bạch Luật đi mãi mới trở về, trên tay còn dắt theo một cô gái nhỏ thì không khỏi ngạc nhiên.
Chỉ có mẹ Thanh, Mạc Khâm và Hướng Mạc Thâm vừa nhìn lập tức nhận ra cô.
" Đây chẳng phải là Giản Đơn sao? "
Bạch Luật không lấy làm lạ khi nhà họ Hướng biết Giản Đơn.
Anh định nói sự thật thì cô đã lên tiếng trước:
" Vâng ạ! Mẹ Thanh! Con đến đây chơi nhưng không dám vào nhà, chỉ có anh Bạch phát hiện ra! " Cô nói dối.
Tư Duệ đem thêm trà, bánh từ trong bếp đi ra, nhìn cô gái kia có chút quen mắt nhưng chưa nghĩ ra được là ai, cho đến khi nghe giọng mới sực nhớ ra.
" Em chính là cô bé ở bữa tiệc phải không? " Cô đi tới, mỉm cười hỏi.
" Vâng! "
Mẹ Thanh nói:
" Con bé là người nhận tim của Tâm Tâm đó! Ngày đó mẹ cũng định đưa con đi gặp con bé nhưng thấy hai con khi đó đều không khỏe đành thôi! "
Lần này, Bạch Luật không nhịn được nữa. Anh nắm tay cô dõng dạc nói với tất cả:
" Mọi người, thật ra Giản Đơn chính là Hướng Mạc Tâm. "
Anh cẩn thận thuật lại sự việc từ đầu chí cuối cho tất thảy.
Nghe xong, mọi người đều vỡ òa trong cảm xúc.
Hướng Mạc Tâm giống như một thiên sứ hộ mệnh được Chúa Trời phái xuống bên cạnh bảo vệ và trở thành chỗ dựa tinh thần cho Tư Duệ trong khoảng thời gian khó khăn nhất. Khi Tư Duệ đã được an toàn rồi, sứ mệnh của cũng Hướng Mạc Tâm cũng đến hồi kết thúc. Cô bé trở về với Chúa Trời, trở về thế giới của chính cô.
Nhưng có lẽ do xót thương cho số phận ngắn ngủi của một cô bé đoản mệnh đã đường đột ra đi để lại bao tiếc nuối cùng vô vàn ước mơ, hoài bão mà Chúa Trời đã lại tạo cho Hướng Mạc Tâm một cơ hội sống khác. Sống cho cô và cũng là vì Giản Đơn.
Mẹ Thanh ôm chầm lấy Giản Đơn, Tư Duệ và Tiểu Hà cũng vậy. A Thiển ngồi lẳng lặng một góc nhà, tuy không biết gì nhưng nghe bảo cô gái kia là Hướng Mạc Tâm cũng mếu máo xông tới, thân thể cao lớn gói gọn tất vào trong lòng, không ngừng gọi: " Tâm Tâm! "
Cao Lãng bước tới vỗ vai Bạch Luật. Anh quay lại, mỉm cười với Cao Lãng.
Lại nhìn đến Hướng Mạc Thâm, vị bác sĩ vẫn luôn mang nét lạnh lùng trầm tư bấy giờ cũng phải đổ lệ. Mạc Khâm đứng bên cạnh, đã bật khóc thành tiếng.
Ấy không phải là sự yếu đuối! Đó là giọt nước mắt hạnh phúc! Là dòng lệ của đấng sinh thành khi đứa con tưởng chừng như đã ra đi vĩnh viễn bỗng một ngày trở về.
A Vinh và A Sở lại càng mít ướt hơn, mọi khi hùng hùng hổ hổ dọa người thế nào bây giờ lại quỳ rạp xuống cảm tạ trời đất vì đã sa thải Hướng Mạc Tâm khỏi thiên đường, để cô có thể trở về và ở bên mọi người thêm lần nữa.
Trong tiếng khóc nấc nghẹn vỡ òa của tất cả, Hướng Mạc Tâm vẫn có thể nghe thấy giọng nói thì thầm của ai đó bên tai:
' Hãy sống là chính cậu! '