"Phát ngốc gì đó, ca?" Gary ôm cổ Vương Nhất Bác, "Nghĩ đến ai à?"
"Không." Vương Nhất Bác ngơ ngác nhìn chằm chằm khoảng không trước mặt, "Không nghĩ ai cả..."
Dứt lời, Vương Nhất Bác liền đẩy Gary ra, cúi đầu đi về phía trước, người vẫn hồn vía lên mây.
Gary bị đẩy ra cũng không hề tức giận, nhìn bóng lưng mất hồn của Vương Nhất Bác mà bật cười.
"Chuyện sắp thành rồi..."
Vương Nhất Bác tự tiện nghỉ mấy ngày liền.
Công ty ngại Tiêu Chiến nên không nói gì.
Vừa đi làm lại, Vương Nhất Bác lại bắt đầu làm việc không kể ngày đêm.
Hết sự kiện nọ lại đến sự kiện kia, quay phim, show tống nghệ, chương trình giải trí,... tất cả mọi thứ Vương Nhất Bác đều đáp ứng.
Cậu muốn làm cho bản thân mình bận rộn.
Cậu không muốn đối mặt với Tiêu Chiến, không muốn đối mặt với tình cảm của mình, không muốn thừa nhận... tình yêu đối với hắn.
Nếu không, người đến cuối cùng bị tổn thương chỉ có một mình cậu.
Tiêu Chiến cũng vô cùng do dự.
Lời nói của Gary đương nhiên hắn đã nghe.
Nhưng hắn nhớ rất rõ lần cuối cùng nói chuyện với Vương Nhất Bác.
Hắn đã hỏi cậu.
Nếu như không có Lâm Y Đồng, Vương Nhất Bác có ở bên hắn không?
Đáp án của Vương Nhất Bác là, không.
Năm năm không dài nhưng cũng không ngắn.
Huống hồ, Tiêu Chiến còn tự nhận bản thân là một người có chí lớn.
Tiêu Chiến cũng kiêu ngạo không thua kém Vương Nhất Bác.
Lòng cao ngạo của người sói cũng không thể thấp hơn ma cà rồng.
Tiêu Chiến trong năm năm qua tuy hèn mọn nhưng đều là do hắn tự nguyện, hắn không trách ai, chí ít thì Vương Nhất Bác không hề ép buộc hắn điều gì, thậm chí đôi khi còn nhắc nhở hắn chú ý thân phận.
Nhưng hắn tin rằng chỉ cần nỗ lực sẽ có được hạnh phúc, hắn không cảm thấy mình thua thiệt, thời điểm hắn yêu Vương Nhất Bác, những hành vi kia không thể gọi là hèn mòn, mà gọi là biểu đạt tâm ý.
Nhưng bây giờ thì sao?
Hai người đã hoàn toàn ngả bài.
Tất cả tự tôn của hắn đã rơi xuống theo chiếc vòng trói buộc vào đêm hôm đó, đều đã vỡ nát.
Hắn bây giờ thật sự không thể bày ra bộ dạng giống như trước đây khi hắn theo đuổi Vương Nhất Bác, làm gì cũng không còn muốn lấy cậu làm đầu tiên như trước.
Nhưng Vương Nhất Bác không có thời gian...
Thật sự, vô cùng khó chịu.
"Tiêu tổng, tôi tới rồi." Ninh Viễn Thần đi tới biệt thự của Tiêu Chiến.
"Đây." Tiêu Chiến đem túi máu vừa sắp xếp gọn gàng cho Ninh Viễn Thần.
"Tôi sẽ đưa tận tay Vương Nhất Bác." Ninh Viễn Thần nhận lấy túi máu, xoay người rời đi.
Anh đã sớm biết thân phận của Gary và Vương Nhất Bác.
Vẫn làm người "trung chuyển máu" đều đặn mỗi tuần.
(Gary: không phải em, tuyệt đối không phải là em nói đâu x4)
Tiêu Chiến gật đầu, nhìn Ninh Viễn Thần mở cửa phòng.
"Viễn Thần!" Tiêu Chiến đột ngột kêu lên.
"Ừm? Còn chuyện gì sao, Tiêu tổng?" Ninh Viễn Thần quay đầu.
"Anh... đưa túi máu cho tôi đi." Tiêu chiến đưa tay.
Ninh Viễn Thần chần chừ một chút, xoay người trở về trước mặt Tiêu Chiến, đem túi máu trả lại hắn.
"Em ấy bây giờ ở đâu?" Tiêu Chiến cầm túi máu vẫn còn ấm.
"Đang ở phim trường." Nếu Ninh Viễn Thần đã trở thành người "trung chuyển máu" thì tự nhiên cũng sẽ biết rõ hành tung của Vương Nhất Bác.
"Không cung cấp máu cho em ấy nữa." Tiêu Chiến nhìn chằm chằm túi máu trong tay nói, "Để tự em ấy tới đây lấy đi."
"A?" Ninh Viễn Thần kinh ngạc, "Cậu ấy... cậu ấy sẽ tự mình tới lấy sao? Ngài đã kiên trì đưa máu lâu như vậy, bây giờ đột ngột không đưa nữa, cậu ấy sẽ chịu được sao? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ...?"
Ninh Viễn Thần đã gặp qua tình trạng này khi anh đi công tác, dáng vẻ gần như sắp chết của Gary hù anh sợ chết khiếp.
"..." Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Viễn Thần.
Hắn rất vất vả mới có thể quyết tâm.
Một câu nói này của Ninh Viễn Thần lại làm hắn xoắn xuýt.
"Tôi mặc kệ... không đưa."Tiêu Chiến bỏ mặc trái tim âm ỉ đau, "Để em ấy tới lấy, nếu em ấy không tới..."
Tiêu Chiến không biết phải nói gì tiếp theo.
Ninh Viễn Thần nghĩ đến điều gì đó liền lấy điện thoại di động ra.
"Tiêu tổng, Vương Nhất Bác đang quay phim ở thành phố B, thứ tư tuần này chúng ta cũng phải tới thành phố B một chuyến để gặp mặt Trần tổng bàn chuyện, chúng ta còn một sản phẩm muốn hợp tác với ông ấy, lần gặp mặt diễn ra vào ngày mai. Như vậy là chúng ta có thể khởi hành ngay đến thành phố B chuẩn bị trước cho buổi hội nghị."
Tiêu Chiến ngẩng đầu, khóe miệng không nhịn được cong cong.
"Anh đặt vé trước đi, tôi sẽ tự đàm phán với Trần tổng."
"Được." Ninh Viễn Thần cầm điện thoại, "Tiêu tổng, ừm... chỉ còn hạng phổ thông thôi."
Tiêu Chiến lại gọi điện thoại, "Có là được, anh đặt đi."
"Vâng..."
Vương Nhất Bác hôm nay quay phim có chút mệt.
Hôm nay... hẳn là đến hạn uống máu rồi đi...
Đôi răng nanh hơi ngứa một chút, Vương Nhất Bác không ngừng liếm láp hai cái.
Trở lại khách sạn, thân thể Vương Nhất Bác bắt đầu nóng lên, hôm nay đã là ngày thứ tám... ngày thứ tám không uống máu...
Đôi tay vô thức cào loạn trên giường.
Nhắm mắt lại, trong đầu toàn là hình ảnh cần cổ bóng loáng của Tiêu Chiến, hương vị mê người tựa như đang phảng phất trước mặt.
"Tiêu tổng... cậu ấy không biết ngài tới thì làm sao đi tìm ngài được..." Đến khách sạn hai người mới chợt nhận ra vấn đề này.
Một thương nhân tài kiệt, một trợ lí vạn năng, hai người hớt ha hớt hải chạy đến lại không hề nghĩ đến chuyện này.
Ninh Viễn Thần vô cùng muốn nói.
Nếu không thì ngài đi tìm cậu ấy đi! Người ta ở ngay dưới lầu mà, hai người làm vậy là đang dày vò ai vậy?
Nhưng vừa nghĩ tới việc Tiêu tổng mà anh tôn sùng đã móc tim móc phổi ra suốt năm năm bị Vương Nhất Bác đối xử nhẫn tâm như vậy, anh liền không muốn để hắn chủ động, vẫn nên để Vương Nhất Bác tự lực cánh sinh đi.
Hai người đều rơi vào trầm mặc.
Tiêu Chiến bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó liền phóng như bay về phía phòng ngủ.
Sau đó liền cần non nửa bọc máu đi ra.
"Anh nói trong lúc mang không cần thận bị hỏng, chỉ còn lại ngần ấy." Tiêu Chiến đưa túi máu cho Ninh Viễn Thần.
"À... được... tôi làm hư..." Ninh Viễn Thần nhận lấy túi máu, đi ra khỏi phòng.
"Ha..." Tiêu Chiến hài lòng ngồi xuống ghế sô pha, hắn chưa bao giờ cảm thấy mình thông minh như hiện tại.
*Đinh doong...*
*Đinh doong...*
Vương Nhất Bác khó khăn mở mắt ra, bò xuống giường.
"Ai vậy..." Không có chút sức lực nào đi mở cửa.
"A... cậu vẫn ổn chứ...?" Ninh Viễn Thần cảm thấy mình vừa hỏi một câu vô cùng nhảm nhí, Vương Nhất Bác bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra là vô cùng yếu ớt.
Ninh Viễn Thần trông thấy dáng vẻ của Vương Nhất Bác, thật không muốn đội cái nồi này một chút nào, nhưng cuối cùng vẫn há miệng.
"Máu... bị tôi không cẩn thận làm rách mất rồi, chỉ còn một chút thôi..."
"?!" Nhìn túi máu nhỏ xíu trước mặt, đầu Vương Nhất Bác choáng váng, nhưng cuối cùng chỉ có thể nhận lấy.
Dù sao thì có vẫn hơn không.
Uống hết bịch máu còn non nửa kia, Vương Nhất Bác cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, tựa như đã đi ở sa mạc cả tháng trời, sắp chết khát đến nơi thì ông trời chỉ cho đúng một giọt nước.
"Tiêu tổng đang ở phòng 1507 ngay trên lầu, anh ấy tới đây mở hội nghị, không biết đã giải quyết xong việc chưa..."
Ninh Viễn Thần còn chưa nói xong, thiếu niên trước mặt liền tập tễnh đi về phía thang máy.
"Tôi còn chưa nói xong thoại mà..." Ninh Viễn Thần nhìn cửa thang máy khép lại, lẩm bẩm.
1507... 1507...1507...
Lam quang trong mắt Vương Nhất Bác không ngừng nhấp nháy, cậu sắp không khống chế nổi sức mạnh của mình rồi.
"1507!" Vương Nhất Bác vui mừng, muốn nhấn chuông cửa nhưng nhìn thấy một khe hở nhỏ, hẳn là lúc đi Ninh Viễn Thần không đóng kín.
Không kịp nghĩ nhiều, Vương Nhất Bác trực tiếp đẩy của đi vào.
"Tiêu Chiến... Tiêu Chiến..." Vương Nhất Bác gọi loạn.
Tiêu Chiến nghe vậy liền đứng dậy, vừa xoay đầu đã nhìn thấy Vương Nhất Bác.
Trái tim trong ngực nảy lên kịch liệt, Tiêu Chiến cảm giác hắn sắp bị tim đập nhanh đến chết rồi.
"Em..." Tiêu Chiến lên tiếng.
"Tôi muốn uống máu..." Vương Nhất Bác đơn giản thẳng thắn đi tới, ánh mắt đối với Tiêu Chiến vừa tham lam vừa trào lên ham muốn mãnh liệt không hề che giấu, "Cho tôi, làm ơn..."
Cho tôi...
Làm ơn...
Bốn chữ này truyền vào tai, nện thẳng vào cõi lòng Tiêu Chiến.
Cơ hồ làm cho hắn muốn nhảy cẫng lên hoan hô.
Tiêu Chiến nuốt một ngụm nước bọt.
Bên ngoài không hề lay động.
"Tự mình đến lấy đi."
Vương Nhất Bác dần dần đến gần.
Tiêu Chiến vốn cao hơn Vương Nhất Bác một chút, hiện tại cậu chỉ đi dép lê, Tiêu Chiến lại đi giày da nên càng lộ ra sự chênh lệch.
Thế giới trong mắt Vương Nhất Bác đã trở nên mờ ảo.
Trong mắt cậu bây giờ chỉ còn mùi thơm ngào ngạt tỏa ra từ cổ Tiêu Chiến.
Hai tay vòng lên cổ hắn.
Dép lê bị quăng ở bên cạnh.
Cậu đi chân trần giẫm lên giày Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến theo bản năng liền ôm lấy eo Vương Nhất Bác.
Thân thể cận kề, trước tiên mở miệng liếm láp cần cổ thanh mảnh.
Sau đó mới chậm chạp đâm răng nanh vào da.
Chiếc răng nhỏ bên trong thèm khát hút lấy máu Tiêu Chiến.
"Tôi có chút... choáng..." Tiêu Chiến mở miệng.
Hắn ở nhà đã rút ra một bọc, vừa rồi lại rút tiếp thêm một bọc nhỏ nữa, hiện tại chắc đã tương đương với một bao lớn... Quả thật có chút chịu không nổi...
Vương Nhất Bác lưu luyến không rời tách ra, nghiêm túc liếm láp miệng vết thương, sau đó tách khỏi người Tiêu Chiến.
Bước xuống khỏi chân hắn, đột nhiên có chút lạnh.
Cậu cúi đầu tìm đôi dép lê không biết vừa nãy đã bị đá đi đâu.
"Ngồi đi, tôi hôm nay..." Tiêu chiến chưa nói xong, thân thể liền ngã ra sau.
"?!" Vương Nhất Bác nhanh tay lẹ mắt đón lấy Tiêu Chiến, đem người đặt lên giường.
"..." Vương Nhất Bác nhìn người trên giường bởi vì một lúc bị hút quá nhiều máu mà ngất đi có chút luống cuống.
Vốn dĩ là cứng rắn trốn tránh, chỉ hút máu thôi cũng đã đủ thẹn thùng.
Huống chi cậu đã thấu hiểu rõ lòng mình.
Thẹn càng thêm thẹn.
Bây giờ còn làm người ta ngất đi.
Ôi...
Xấu hổ chết mất!!!
Một chút cute cho giai đoạn "tiểu ngược" sắp tới:)))))))))))))))))
Suzie