Bốn người ngồi trên xe vui vẻ hòa thuận.
Bầu không khí cơ hồ đều dựa vào Garry mà thay đổi, Tiêu Chiến nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác lại nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, Ninh Viễn Thần vừa lái xe vừa đỏ mặt, bởi vì thiếu niên tóc vàng này... trêu chọc anh có chút quá thẳng thắn...
Rõ ràng đều là đàn ông, nếu là bình thường thì còn coi như là đùa giỡn, nhưng Gary này lớn lên còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân... Ninh Viễn Thần chưa bao giờ thấy qua người nào đẹp mắt như vậy, có chút không chống đỡ được...
"Ca! Anh kìa!" Gary hưng phấn chỉ vào một biển quảng cáo bên đường, phía trên là hình đại diện Vương Nhất Bác quảng cáo điện thoại.
"Nói nhỏ một chút." Vương Nhất Bác chống đầu, ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc đến.
Tiêu Chiến nhìn nhìn biển quảng cáo, lại nhìn Vương Nhất Bác một chút, Vương Nhất Bác dạo gần đây tâm tình có vẻ không tốt lắm. Tiêu Chiến lại cúi đầu nghĩ một chút xem dạo gần đây hắn có làm sai chỗ nào hay không.
Nhưng mà dáng vẻ nhìn đăm đăm ngoài cửa sổ của Vương Nhất Bác hiện tại chỉ là đơn thuần bởi vì nghĩ đến sức mạnh không rõ ràng của mình mà phiền não thôi.
Đến nhà hàng, ba người xuống xe.
"Viễn Thần ca không xuống ăn cùng sao?" Gary nhìn Ninh Viễn Thần không xuống xe.
"Tôi không..." Ninh Viễn Thần vừa định cự tuyệt.
"Chiến ca, Viễn Thần ca không thể nào ăn cơm với chúng ta sao?" Gary trực tiếp hỏi Tiêu Chiến.
"Cùng ăn đi, Viễn Thần." Tiêu Chiến mở miệng.
"...Được, Tiêu tổng..." Ninh Viễn Thần tháo dây an toàn xuống xe, "Tôi đã đặt trước chỗ rồi, chúng ta cứ thế mà vào thôi."
Bốn người đi vào trong nhà hàng, Gary tiến lên một bước ôm tay Ninh Viễn Thần.
"?!" Ninh Viễn Thần sợ hãi nhìn thiếu niên tóc vàng bên cạnh.
"A... Không được sao? Xin lỗi..." Trông thấy biểu cảm của Ninh Viễn Thần, Gary nghiễm nhiên cảm thấy lúng túng, ủy khuất buông lỏng tay Ninh Viễn Thần, mặt mũi tràn đầy hối lỗi.
"Không... không phải... không sao..." Vẻ mặt này... Ninh Viễn Thần lại cảm thấy tức hộc máu.
Vương Nhất Bác cau mày nhìn hai người chen chúc trước mặt.
Tiêu Chiến ở bên cạnh, "Tôi cũng muốn."
"Anh thôi đi, cánh tay kia của Tiểu Giai không phải còn trống sao?" Vương Nhất Bác chỉ chỉ Gary.
"..." Tiêu Chiến xùy một cái, "Tôi muốn em cũng nắm lấy tôi như vậy kìa."
"Muốn sao?"
"..." Tiêu Chiến liền hiểu.
Thiếu niên tóc vàng phía trước thoạt nhìn hoạt bát đáng yêu, khi nhận được sự đồng ý của Ninh Viễn Thần liền vui vẻ khoác tay anh.
Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, cùng một gương mặt, nếu như là Vương Nhất Bác thì... thật tuyệt...
"Tiểu Giai rất coi trọng trợ lý Ninh." Vương Nhất Bác bỗng nhiên mở miệng.
"?" Tiêu Chiến nhìn về phía Vương Nhất Bác.
"Anh cho rằng Tiểu Giai đối với người nào đều bày ra bộ dạng trẻ con này sao?" Vương Nhất Bác liếc Tiêu Chiến một chút, "Nó thích ai thì mới như vậy."
"Cậu ta đối với tôi cũng vậy mà..." Tiêu Chiến nói.
"Nói nhảm, đó là bởi vì anh là..." Vương Nhất Bác đột nhiên im lặng, "Anh là người kết khế ước với tôi, giữa tôi và anh có mối ràng buộc, nó gọi tôi một tiếng ca thì đương nhiên anh cũng là ca của nó."
"À..." Tiêu Chiến nhìn chằm chằm hai người phía trước, "Gary rất đáng yêu, rất dễ làm người khác yêu thích."
"Nó? Đáng yêu? Xùy...!" Vương Nhất Bác cười cười, "Tôi chỉ có thể nói rằng trợ lý Ninh đợt này thảm rồi."
"?"
"Nó chỉ đang giả vờ thôi, đáng yêu gì chứ?" Vương Nhất Bác nhìn về phía Tiêu Chiến, "Người muốn giết nó có thể xếp hàng từ đây cho đến tận Nhật Bản kìa."
Tiêu Chiến cảm thấy hai huynh đệ trước mặt giống nhau vô cùng, đều không thể nào khiến người khác bớt lo.
"Ca! Hai người nhanh lên! Em sắp chết đói rồi!" Phía trước truyền đến tiếng của Gary.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nhanh chân đi vào phòng.
Tiêu Chiến gắp thức ăn cho Vương Nhất Bác.
Gary quấn quýt lấy Ninh Viễn Thần đang gắp thức ăn cho mình.
"Ái chà! Cái này em chọn!" Nhân viên phục vụ đi vào còn chưa lên tiếng, Gary đã đứng dậy nhận lấy rượu, "Cảm ơn nhé!"
Sau đó ôm bình rượu đi về.
"Hai người có muốn uống không? Ca? Chiến ca?" Gary trước tiên nhìn về hai người phía đối diện.
"Ngày mai anh còn ghi hình, uống rượu sẽ bị phù, quên đi." Vương Nhất Bác cự tuyệt.
Vương Nhất Bác không uống, Tiêu Chiến cũng lắc đầu.
Ánh mắt của Gary lại rơi xuống trên người Ninh Viễn Thần, Ninh Viễn Thần đã sớm bày ra dáng vẻ "Tôi biết rồi", nhận lấy bình rượu.
"Tửu lượng của tôi rất tốt, cậu phải cẩn thận nhé." Ninh Viễn Thần trước tiên rót cho Gary một ly, lại rót cho chính mình một ly.
Tiêu Chiến muốn nói lại thôi, Ninh Viễn Thần là trợ lý thân cận của hắn, kỹ năng cản rượu nhất định phải có, tửu lượng đương nhiên tốt vô cùng. Hắn muốn nhắc nhở Gary một câu...
Vương Nhất Bác vẫn chuyên tâm ăn đồ ăn, không hề ngẩng đầu, còn làm với Tiêu Chiến một động tác tay biểu thị "yên tâm".
Tiêu Chiến nhìn Gary một bộ dạng giống như học sinh cấp ba, vẫn có chút không yên lòng, nhưng cuối cùng không nói gì.
"Đúng không vậy?" Gary một mặt giật mình cười, "Cái này của em đúng không? Em uống rượu không tốt lắm."
Vương Nhất Bác đặt đũa xuống, sờ lên bụng.
Tiêu Chiến đưa tới một tờ giấy ăn, một bữa cơm rốt cuộc xong xuôi.
Tiêu Chiến lại nhìn về phía đối diện, Ninh Viễn Thần đã bắt đầu lung lay.
Nhìn dáng vẻ uống rượu của Gary thanh thuần đáng yêu mà cười cười, lại rót cho Ninh Viễn Thần thêm một ly.
"Viễn Thần ca ca tửu lượng tốt thật đấy, em có chút chóng mặt rồi."
Nghe được thiếu niên khen mình, Ninh Viễn Thần lại ưỡn thẳng lồng ngực, nhận lấy ly rượu, một hơi cạn sạch.
Thiếu niên tóc vàng nở nụ cười càng sâu.
Nhìn chằm chằm nụ cười đáng yêu của thiếu niên, Tiêu Chiến không hiểu sao rùng mình một cái, nụ cười này cũng quá...
Cuối cùng, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đi thanh toán, Gary đỡ Ninh Viễn Thần đi ra.
"Để em bắt xe đưa Viễn Thần ca về nhà đi." Gary ở phía sau nói.
"Cậu chú ý một chút, đây không phải H quốc." Vương Nhất Bác đầu cũng không thèm quay, lại phân phó một câu.
"Được, tạm biệt ca, tạm biệt Chiến ca."
"Ấy..." Tiêu Chiến còn có chút không yên lòng, dù sao Gary cũng là ma cà rồng, Ninh Viễn Thần lại là trợ thủ đắc lực nhất của hắn.
"Yên tâm đi, em tôi không đến nỗi không đáng tin như vậy." Vương Nhất Bác lại đem Tiêu Chiến túm trở về.
Hai người bước ra khỏi cửa lớn, đi đến bãi đỗ xe.
Gary mang theo Ninh Viễn Thần từ cửa hông đi ra ngoài.
Từ bãi đỗ xe đi ra đường nhỏ bốn phía vô cùng yên lặng, có chút quái dị...
Tiêu Chiến cau mày không nói được chỗ nào quái dị, nhưng năng lực người sói đã dần dần được khai mở, hắn có chút nhạy cảm...
"Sao vậy?" Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến không thoải mái.
"Không có gì." Tiêu Chiến cau mày lắc đầu.
Lời còn chưa dứt, một tiếng súng vang lên phá vỡ trời khuya yên tĩnh.
Tiêu Chiến trong nháy mắt phản ứng nhìn về phía Vương Nhất Bác, chỉ là súng quá nhanh, lại là súng được đặc chế, Tiêu Chiến căn bản không kịp phản xạ, một viên đạn ngay tắp lự bắn vào người Vương Nhất Bác ngay trước mắt Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác bị một lực cực lớn bức lùi lại mấy bước.
"?!" Tiêu Chiến đỡ lấy thân thể cậu.
"Mẹ nó..." Vương Nhất Bác cau mày nhìn lỗ máu trên người, cố gắng giữ vững thân thể, "Tôi không sao..."
Còn chưa nói xong, Tiêu Chiến bên cạnh đã biến mất.
"Tiêu Chiến! Tôi không sao!" Vương Nhất Bác hướng Tiêu Chiến càng đi càng xa quát, "Anh điên rồi! Quay lại đây!"
Viên đạn trong cơ thể cũng không hề dễ chịu, Vương Nhất Bác đưa tay đem viên đạn kẹt trong người lôi ra, vết thương dần dần khép lại.
Cậu căn bản là không sao, loại sát thương này đối với ma cà rồng mà nói vốn dĩ không đáng kể.
Nhưng vấn đề lớn hơn ở đây là người nào đó hình như đã hóa sói.
"Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác chạy về phía Tiêu Chiến vừa rồi rời đi nhưng không tìm thấy người.
Vương Nhất Bác lại tìm một vòng, không có kết quả.
"Anh...!" Cách đó không xa truyền đến một tiếng hét vang dội, sau đó lại yên tĩnh.
Vương Nhất Bác nhanh chóng chạy tới.
Chỉ nhìn thấy trên đất là một thi thể ngực bụng đã máu thịt tan nát, cùng với bên cạnh là Tiêu Chiến đã triệt để hóa sói.
"Grừ..." Tiêu Chiến lộ ra răng nanh nhìn về phía Vương Nhất Bác, trong mắt tràn ngập tơ máu.
Vương Nhất Bác nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ nhàng chậm chạp phóng xuất ra sức mạnh Huyết tộc, cảnh giác nhìn về phía Tiêu Chiến.
"Tiêu Chiến, là tôi, đừng khẩn trương, có nhận ra tôi không?" Vương Nhất Bác cố gắng đi rất nhẹ nhàng.
Hai người đã kết khế ước, hiện tại lại cùng lúc phóng ra bản thể vô cùng mãnh liệt.
Cảm nhận được khế ước của Lang tộc, Tiêu Chiến buông lỏng cảnh giác.
Người trước mặt là chủ nhân của hắn, cũng là sói con của hắn, lại còn là bạn lữ của hắn.
Tiêu Chiến nằm lên trên thi thể trên đất, kéo lấy nó đi về phía Vương Nhất Bác, khi gần đến nơi, trực tiếp ném về phía cậu.
"Grừ..."
"A! Tôi không... Tôi ăn no rồi..." Vương Nhất Bác cười cười né tránh thi thể, "Về nhà được không? Chúng ta về nhà nhé?"
Nhìn thi thể trên đất bị Vương Nhất Bác ghét bỏ.
Thì nó chính là đồ vô dụng!
"Đừng!" Vương Nhất Bác hô to, nhưng đã muộn.
"Lão tổ tông của tôi ơi, anh có thể nào đừng đẫm máu như vậy không?" Vương Nhất Các cau mày nhìn thi thể đã bị Tiêu Chiến chà đạp không nhìn ra hình dạng ban đầu.
"Grừ..."
"Được, được, được... Tôi biết anh tức giận." Vương Nhất Bác từ trong túi ấy lôi ra khăn tay, lau sạch máu trên tay Tiêu Chiến.
"Grừ..."
"Đúng vậy, đúng vậy... Hắn đáng chết." Vương Nhất Bác gật đầu, "Tôi không sao, anh nhìn xem, thật sự không sao."
"Grừ..."
"Đúng vậy... hắn vẫn nên chết, tôi biết, tôi biết..." Vương Nhất Bác lau máu sạch sẽ, sờ lên tai Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến theo bản năng tránh né.
"Không cho sờ?" Vương Nhất Bác đem áo khoác của mình cởi ra, lại cởi bỏ áo ngoài của Tiêu Chiến. Mặc vào cho hắn áo khoác của mình, ngay cả mũ áo cũng kéo lên, chính mình cũng khoác lại áo, đi vào rừng cây nhỏ phía sau.
Dẫn Tiêu Chiến ngồi vào ghế lái phụ, Vương Nhất Bác ngồi xuống ghế lái, lấy ra điện thoại.
"Gì vậy ca?"
"Bên này có chút phiền phức, cậu cho người giải quyết một chút được không? Đoán chắc phần lớn là nhận nhầm anh thành cậu. Anh nói cậu có thể nào đừng gây chuyện được không?" Vương Nhất Bác buồn bực khởi động xe.
"Xin lỗi, anh không sao chứ?"
"Anh không sao." Vương Nhất Bác nhìn về phía Tiêu Chiến.
"Cậu xử lý nhanh lên, cục diện rối rắm lắm đấy."
"Được, em biết rồi."
"Cúp máy đây."
Suzie