Từ chương này trở đi mình sẽ thay đổi xưng hô của Chiến đối với Bo, chuyển thành "Tôi - em" nhé.
Còn xưng hô của Bo đối với Chiến vẫn giữ nguyên.
___________________________________
Tiêu Chiến rời khỏi nhà sớm hơn Vương Nhất Bác.
Mới sáng sớm hắn đã tới công ty, bắt đầu chuẩn bị hội nghị.
Đúng chín giờ sáng có mặt tại phòng họp.
Hội nghị vừa mới bắt đầu, điện thoại Tiêu Chiến liền vang lên.
Quản lý chi nhánh dừng lại bài thuyết trình. Tiêu Chiến đã mở chế độ không làm phiền, nếu có thể gọi đến, chỉ có nột người.
"Đợi một chút." Tiêu Chiến khoát tay ra hiệu tạm dừng cuộc họp.
"..."
"Để vào lò vi sóng hâm lại." Tiêu Chiến kéo cửa phòng họp đi ra ngoài.
"Buổi sáng tôi đều làm rồi, khi ăn xong sẽ có người đến dọn."
"..."
"Hơi cay, nhưng em có thể ăn thử."
"..."
"Được, tôi vẫn còn đang họp, cứ như vậy đi."
"..."
Cúp điện thoại, Tiêu Chiến trở về phòng họp.
"Tiếp tục đi." Tiêu Chiến ngồi lại chỗ, đưa tay làm dấu mời.
Người trong phòng họp quay mặt nhìn nhau, quản lý chi nhánh cũng không được tự nhiên quay trở về bảng trắng bắt đầu tiếp tục bài thuyết trình.
"Tốt, tiếp theo dự đoán và xác định đánh giá, chuẩn bị tổ chức hành động nhanh lên, cứ như vậy đi, tan họp."
Tiêu Chiến đứng dậy rời đi.
"Ái chà! Bí mật động trời! Tiêu tổng có bạn gái!"
Những chuyện như thế này lãnh đạo của bọn họ ngày thường đều cẩn thận tỉ mỉ, nhưng những chuyện bát quái như thế này thật ra cũng nhiều vô số kể.
"Quá ôn nhu rồi! Tôi chết mất!"
"Đúng vậy." Ngay cả nam đồng nghiệp cũng muốn xen vào.
"Tôi ở công ty nhiều năm như vậy còn chưa từng thấy Tiêu tổng dịu dàng như thế."
"Đâu chỉ mình anh." Một nữ nhân viên hơi mập mạp gõ bàn một cái, nói, "Vừa rồi tôi nhìn thấy Tiêu tổng ở bên ngoài nghe điện thoại, ánh mắt kia nhu hòa đến mức muốn chảy thành nước. Má ơi chịu không nổi!!!"
Trong phòng họp sôi nổi hẳn lên.
Người trong cuộc lại không biết chút nào.
Trên bàn, trên máy vi tính vẫn còn một đống văn kiện đợi phê duyệt.
Người vốn bận rộn như hắn vậy mà lại mở Weibo, trên Weibo thứ đáng chú ý nhất lại là thông báo mới của Vương Nhất Bác.
Còn có một số video Vương Nhất Bác trượt ván, trang phục mới, album mới...
Hắn nhìn một loạt ảnh chụp quảng cáo đều cảm thấy mỹ mãn.
Đây chính là thích...
Tiêu Chiến có chút xấu hổ.
Thân đã là một nam nhân gần ba mươi tuổi, bây giờ lại giống như một tiểu cô nương đang trong độ tuổi xuân thì.
Mới xa nhau một chút, Tiêu Chiến liền cảm thấy gian nan.
Rõ ràng trước kia hắn luôn được mệnh danh là người cuồng công việc, bây giờ lại trở thành người tan làm đầu tiên.
Tám giờ tối về đến nhà đã nhìn thấy người ngồi trong phòng khách.
"Em về sớm vậy sao?" Tiêu Chiến biểu hiện vui vẻ trên mặt.
Vương Nhất Bác liếc một cái, bỗng nhiên nghĩ đến nếu như Tiêu Chiến ở trạng thái hóa sói, khẳng định hiện tại đang toét miệng, dựng thẳng tai, đuôi vẫy loạn...
"Công ty sắp xếp cho tôi lát nữa phát trực tiếp, anh ngồi im một chút, đừng lên tiếng, biết không?"
Vương Nhất Bác ngồi tại phòng khách cách mân mê chiếc máy tính trên bàn.
Tiêu Chiến gật gật đầu, cởi áo khoác, thay ra áo sơ mi.
Vương Nhất Bác vừa ngẩng đầu đã trông thấy chiếc vòng trói buộc.
Lại nhìn đến cổ tay của mình.
Khóe miệng cười nhẹ.
Có một con sói con nghe lời, cảm giác cũng không tệ.
Tại buổi trực tiếp.
"Xin chào, xin chào, tôi là Vương Nhất Bác."
[Caca, caca! Hảo soái a ~]
[Đợi mãi mới đến, tôi đã đợi trực tiếp được hơn 1 giờ rồi]
"Chẳng phải đã nói 8:10 sẽ trực tiếp sao, đợi tận một giờ, quả là lãng phí thời gian."
[Đây là yêu thương em mới làm như vậy nha.]
[Đứa nhỏ này cũng quá thẳng thắn rồi]
[Làm fan hâm mộ quả thật không dễ dàng.]
[Tuy là bộ dạng của em không làm cho người ta yên tâm, nhưng không sao tỷ tỷ vẫn ở đây.]
"Tôi nói thật nhé, ôi dùng son môi loại gì? Vì các người sao lúc nào cũng hỏi vấn đề này vậy? Chuyện này phải hỏi chuyên gia trang điểm. Còn có, tôi không dùng son môi, hiện tại không có trang điểm. Không nhìn ra được sao?"
Nói đoạn, Vương Nhất Bác liền xích lại một chút.
[Đừng lại nữa! Đừng lại nữa! Tôi chết mất!]
[Mẹ ơi! Có soái ca từ trong điện thoại chui ra ngoài!!!]
Màn hình điện thoại sáng lên một cái.
Người đại diện nhắn tới một tin, phải trực tiếp ít nhất một giờ.
"..." Vương Nhất Bác có chút buồn bực.
[Ca ca làm sao vậy? Không vui sao?]
[Ôi! Caca vì sao lại không vui?]
"Bởi vì công ty nói phải trực tiếp một giờ."
[Caca đang luyến tiếc chúng ta sao? Chỉ có thể truyền bá một giờ? Khóc!]
[Không sao, một giờ cũng vui mà.]
[Không sao nha, một giờ cũng được.]
"Tôi nói một giờ cũng quá dài đi. Một giờ chúng ta có thể làm gì chứ?"
[Ôi...]
[Sao tôi cảm thấy chúng ta giống như bị ghét bỏ vậy...]
[Tôi đã quen rồi, đã quen rồi...]
Tiêu Chiến lúc này lợi dụng điểm mù của ống kính, đặt lên bàn một đĩa hoa quả, đẩy tới trước mặt Vương Nhất Bác.
Hai mắt Vương Nhất Bác sáng rực.
"Vậy thì ăn hoa quả trong vòng một giờ đi."
[Oa, chuyện này mà cũng được à...]
[Hoa quả từ đầu chui ra vậy?]
[Bên cạnh caca có người?]
[Không ai để ý là tường nhà phía sau caca có cảm giác rất giàu sao?]
"Chuyện này... tôi đang ở nhà bạn..."
Vương Nhất Bác ăn dâu tây, "Nhà của bạn tôi có rất nhiều tiền, không giống tôi, nghèo muốn chết."
[Ôi, lần trước tôi muốn cheap moment với Nhất Bác, mua một cái áo khoác cũng phải năm chữ số, caca thật nghèo ? ]
[Hình như khái niệm "nghèo" của caca có chút sai lệch...]
Vương Nhất Bác lại ngẩng đầu, trên màn hình xuất hiện một chiếc đu quay lấp lánh full screen.
"Gì vậy? Che mặt của tôi..."
[Oa oa! Phú nhị đại! Nhất Bác, nhanh cảm ơn đi!]
[Phú nhị đại!]
"À à, đây là quà tặng sao?" Vương Nhất Bác không kịp phản ứng.
"Trực tiếp thôi cũng phải tặng quà sao? Mọi người không cần phải như vậy, cảm ơn đơn vị bằng hữu vừa rồi nhé."
[Nhóc, cậu là minh tinh, sao tôi ngửi thấy mùi...]
[Nhất Bảo, con tưởng quà tặng đều là miễn phí sao?]
"Sao? Đu quay này mất tiền sao?"
Vương Nhất Bác trượt tay trên màn hình mấy lần.
Một cái đu quay phải mất năm nghìn tệ...
"Quả nhiên, tôi biết liền là đứa nhỏ này không biết tặng quà cần phải bỏ tiền...]
[Tôi cũng cho cậu đu quay, cậu cười một cái đi!]
Trên màn hình lại xuất hiện một chiếc đu quay.
"Lại tốn tiền sao? Đừng mà."
Vương Nhất Bác nhìn nhìn đơn tặng quà. Có mấy món quà thật sự không rẻ.
"Hơn nữa cái đu quay này tôi cũng không thích, hồng hồng phấn phấn, đây là cho tiểu cô nương à?"
Vương Nhất Bác vừa dứt lời trên màn hình liền xuất hiện hiện một chiếc xe thể thao màu xanh vàng rực rỡ.
[Maserati! Thật là phú nhị đại!]
[Ôi, thật tự hào quá người chị em, em không ngờ tôi còn có may mắn gặp được Maserati!]
Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm chiếc xe thể thao trên màn hình, sửng sốt một chút.
"Cái này so với cái đu quay hồi nãy ngầu hơn nhiều."
Vừa khen xong, chiếc xe thể thao vừa biến mất, ngay lập tức lại xuất hiện thêm một chiếc xe khác.
[Maserati mười cái liên tục. Thật là cạn lời!]
[Mười cái xe thể thao! Ôi thần linh ơi!]
Vương Nhất Bác ngây ngẩn cả người, xác thực tốn không ít a...
"Cái này... cảm ơn đu quay cùng xe thể thao nhưng thật sự đừng tặng nữa. Không cần tặng quà cho tôi nữa đâu, thật đấy."
Buổi trực tiếp cũng vì mười mấy chiếc xe Maserati trong nháy mắt phát bạo. Hơn một trăm người tham gia buổi trực tiếp, bình luận loạn hết cả lên.
[Ôi vị tỷ muội này, thật đau xót cho túi tiền của tỷ.]
[Không phải chị em, là nam nhân đó.]
Bởi vì vấn đề tặng quà mà người này làm cho Vương Nhất Bác đặc biệt chú ý đến, bình luận cũng chiễm chệ ở vị trí nổi bật nhất.
Vương Nhất Bác liếc mắt liền nhìn thấy.
"Fanboy sao? Tôi còn có fanboy à?"
[Có chứ, có chứ. Có điều fanboy này cũng quá giàu đi!]
[Quả nhiên là fanboy nghiêm túc, không giống fangirl chúng ta, khóc mất!]
Fanboy nào đó chỉ nói duy nhất một câu, còn lại liền im bặt.
Năm mươi phút đồng hồ trôi qua, Vương Nhất Bác liếc liếc đồng hồ.
"Oa, cuối cùng cũng xong rồi. Mọi người có lời gì muốn nói thì nhanh lên, nắm bắt thời gian, tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không trở lại."
XiaoWang tặng cho UNIQ - Vương Nhất Bác nhẫn kim cương.
Nhẫn kim cương mặc dù không quý như Maserati, nhưng bình luận lại bắt đầu nổi lên nói, fanboy thật giàu.
Vương Nhất Bác chép miệng một cái, chuẩn bị cảm ơn thì...
XiaoWang tặng cho UNIQ - Vương Nhất Bác nhẫn kim cương ×50.
XiaoWang tặng cho UNIQ - Vương Nhất Bác nhẫn kim cương ×125.
XiaoWang tặng cho UNIQ - Vương Nhất Bác nhẫn kim cương ×520.
Vương Nhất Bác mở to mắt. Mặc dù nhẫn kim cương không đắt, một cái chỉ có một nghìn tệ, nhưng hơn năm trăm cái thì...
"Vị fanboy này... đừng tặng nữa..."
Vương Nhất Bác đến cảm ơn cũng quên mất.
"Đừng tặng nữa, đừng tặng nữa, tôi không muốn làm minh tinh nữa, đổi nghề làm dẫn chương trình mất."
[XiaoWang]: Hôm nay kim ngạch không giới hạn.
"Không giới hạn cũng đừng đưa, chuyện này..."
Vương Nhất Bác ăn nói có chút vụng về.
"Nickname này cũng thật có ý tứ đi, XiaoWang? Tôi chưa từng thấy qua. XiaoWang... một cái Vương cùng một cái..."
[Một cái Tiêu a, caca không biết sao?]
[Ha ha ha, Tiêu a bảo bảo, con trai ơi, con không biết "Tiêu" sao?]
Vương Nhất Bác đen mặt, cậu đương nhiên biết chữ kia đọc là "Tiêu"...
Đàn ông...
Có tiền... . Truyện Đông Phương
Họ Tiêu...
Còn có thể là ai nữa...
"Cứ như vậy đi, mọi người nghỉ ngơi sớm một chút. Hôm nay trực tiếp đến đây thôi, bye bye."
Vương Nhất Bác rời khỏi giao diện trực tiếp.
Lập tức đứng dậy.
"Tiêu Chiến, là anh đúng không?"
Sau đó vô cùng lo lắng nhảy qua ghế sofa chạy vội tới phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, cậu nhìn Tiêu Chiến nằm trên giường.
Tiêu Chiến mặt mũi đầy khiếp sợ nhìn về phía Vương Nhất Bác.
Ngay sau đó trong điện thoại Tiêu Chiến liền truyền đến một âm thanh cực kỳ lớn.
"Tiêu Chiến, là anh có phải không?"
"..." Vương Nhất Bác cũng ngốc tại cửa ra vào.
Tiêu chiến có chút muốn cười nhưng cưỡng ép nhịn lại.
"Em mới chỉ tắt camera thôi, Nhất Bác."
Suzie