“Sau đó thì sao? Tại sao hồn phách của cô lại ở hoàng lăng?” Mắt thấy mặt trời gần sắp lộ ra Doãn Tỉ Nguyệt biết thời gian đã không còn nhiều lắm.
“Chuyện sau đó ta cũng không rõ lắm…” Trần Kiều xoa xoa hai tay mặt bắt đầu hiện ra sự đau đớn: “Ta chỉ nhớ lúc mình ăn viên tiên đan kia xong liền hôn mê, mà lúc ta tỉnh lại đã phát hiện mình biến thành hồn phách ở trong hoàng lăng, thân thể của ta cũng trở thành bộ xương trắng nằm bên trong quan tài.”
“Vậy Lý Mộng thì sao? Cô gặp Lý Mộng như thế nào?” Doãn Tỉ Nguyệt truy hỏi.
Trần Kiều trả lời: “Ta cũng không biết mình ở trong hoàng lăng bao lâu nữa? Cho tới khi có một ngày có một đám người xông vào còn mang theo theo một bé gái đã hôn mê.”
“Người đó có phải là Lý Mộng không?” Tiếu Mịch Cầm kích động hỏi: “Những người đó là ai? Là bọn họ giết Lý Mộng có đúng không?”
Trần Kiều lắc đầu: “Cô gái kia đúng là Lý Mộng, tuy nhiên ta cũng không biết mấy người kia là mấy người nào? Lúc ấy ta chỉ nhìn thấy có một người vẽ lời nguyền khắp người Lý Mộng, tiếp đó một người khác lấy Toả Hồn ra.”
“Tỏa Hồn? Cô không nhìn lầm?” Doãn Tỉ Nguyệt muốn xác minh.
“Hơi thở của Mẫn Chi quen thuộc như vậy sao ta có thể nhìn lầm?” Trần Kiều trả lời chắc chắn: “Ta không biết sau khi ta chết là ai đã lấy Toả Hồn trên người ta cầm đi, nhưng lần đó khi tỉnh lại lần nữa ta chỉ biết nóng lòng muốn lấy Toả Hồn về, nhưng sau đó mới nhớ tới mình là người đã chết, mặc dù Toả Hồn ở trước mắt tay cũng chỉ có thể xuyên qua nó mà không lấy được.”
Ngày đó Trần Kiều nhìn thấy những người đó cắt một đường trên ngón tay Lý Mộng nhỏ giọt trên Toả Hồn, nàng tận mắt thấy Toả Hồn dần dần bị máu tươi nhiễm đỏ, cuối cùng hoá thành từng mảnh nhỏ tiêu tán trong hoàng lăng.
“Sau đó cô rời khỏi hoàng lăng bằng cách nào?” Doãn Tỉ Nguyệt tuy rằng tiếp tục hỏi nhưng vẫn không quên chú ý mặt trời đang lên cao tới đâu.
Trần Kiều ôm chặt hai tay, da thịt bỏng rát làm nàng có chút suy yếu: “Khi Toả Hồn vỡ vụn thì những hận ý trong lòng ta cũng bị lôi ra, tức giận làm không gian hoàng lăng suy chuyển khiến đồ trang trí bên trong bắt đầu rơi xuống, những người đó vì giữ mạng mà không nghĩ nhiều bỏ chạy trối chết…”
Khi đó nàng hoàn toàn bị hận ý che mắt, một lòng muốn tìm những người đó báo thù, mà lúc này nàng thấy những người đó để Lý Mộng lại một mình, vì thế Trần Kiều liền nghĩ ra một kế hoạch. Chỉ cần mượn thân thể Lý Mộng, như vậy cho dù là ban ngày hay ban đêm nàng đều có thể đi ra ngoài, thậm chí còn có thể tiếp xúc với người khách, việc nàng phải làm chỉ là nhập vào người mà thôi. Tuy rằng hồn phách muốn nhập vào người bình thường rất khó, nhưng may mà Lý Mộng không chỉ hôn mê, hơn nữa trên người cô ta còn có bùa chú không bài xích linh hồn mới.
Nghe Trần Kiều nói không chỉ Doãn Tỉ Nguyệt mà cả Thẩm Hàn Lạc và Tiếu Mịch Cầm cũng thở dài nặng nề, Trần Kiều mang theo hận ý cùng báo thù rời khỏi hoàng lăng tâm trạng lúc đó thật sự là như thế nào?
“Cô về sau có tìm được những người đó không?” Tiếu Mịch Cầm nhìn nàng hỏi, nếu thù còn không báo được trong lòng nàng nhất định chắc sẽ rất khổ sở!
Trần Kiều lắc đầu: “Bọn chúng lúc ấy đều khoác áo choàng đen trên người, hơn nữa mỗi người còn đeo mặt nạ quỷ dị, tôi căn bản không thể nhìn thấy khuôn mặt thật của bọn họ, điều duy nhất tôi nhận ra chỉ có hơi thở của từng người mà thôi.” Nhưng đáng tiếc là nàng ba ngày qua vẫn chưa tìm ra được.
“Trần Kiều cô nói lúc mình nhập vào Lý Mộng cổ vẫn chưa chết, như vậy tại sao cô ấy cuối cùng lại trở thành một cổ thi thể nằm trong bệnh viện thang máy?” Thẩm Hàn Lạc nhìn bộ dạng của Trần Kiều trong lòng cũng biết nàng không nói dối, nhưng chuyện Lý Mộng chết cũng là sự thật.
“Ta không biết.” Trần Kiều lắc đầu: “Sau khi rời khỏi hoàng lăng ta cũng không biết nên đi đâu trước? Vì thế liền đi theo ý chí của Lý Mộng tới bệnh viện, nhưng vừa tới nơi đó ta đã cảm nhận được hơi thở của Mẫn Chi, lúc phát hiện ra đuổi theo thì đã phát hiện Mẫn Chi nhập vào hắn.” Nói tới đây nàng chỉ chỉ xác chết người đàn ông trên mặt đất.
Thẩm Hàn Lạc nhíu mày, hắn cảm thấy mình sau khi trở về cần tra cứu một chút chuyện thi thể này. (Truyện của Lại Trùng Cung)
“Sau đó thì sao?” Doãn Tỉ Nguyệt hỏi.
Trần Kiều tiếp tục lắc đầu: “Ta cũng không rõ lắm, khi ta còn chưa kịp tiến lên nói chuyện thì đã cảm thấy cả người đau đớn, sau đó đã bị bắn ra khỏi thân thể Lý Mộng.”