Một ngày nào đó cuối năm 2010
“ChangMin, em vào xem xem, sao JaeJoong vẫn chưa đi ra vậy?” YunHo đứng dựa bên cạnh xe hoa, đưa tay lên nhìn đồng hồ, vừa lo lắng nhìn vào phòng.
“Ai nha, đến đây, đến đây.” Không đợi ChangMin đi vào, YooChun đã đẩy cậu ra, “Gấp cái gì, không phải đã ra rồi sao.”
“Nếu không ra sẽ trễ giờ lành, tiểu tổ tông ạ” YunHo nói.
Anh nhìn người yêu trước mắt, thực sự là nói không nên lời.
Hai người vội vã ngồi lên xe hoa, hướng tới giáo đường.
Không sai, hôm nay là ngày bọn họ kết hôn, cuối năm 2010, tổng thống ký tên, sau 17 năm, chính sách “Không hỏi không nói” đối với đồng tính luyến ái chính thức bị phế bỏ. Tuyên bố sau này của Mỹ là tiếp nhận công khai những người đồng tính luyến ái nhập ngũ, cũng không khai trừ những người đồng tính khỏi quân ngũ.
Kim JaeJoong mặc một thân tây trang màu trắng, bên trong là một chiếc sơ mi màu hồng, còn thắt một chiếc nơ màu trắng. Tóc giống như ba tháng trước, che khuất cái chán, không có cái đầu nấm đáng yêu, cũng bất đồng với vẻ ngoài anh tuấn ở Iraq, nhưng lại hiện ra một chút đơn thuần trẻ trung.
“Không phải em nói sẽ mặc quân phục đấy sao?” YunHo thấy cậu một thân tây trang liền hỏi.
Quâ nhân đang thi hành nghĩa vụ quân sự phải mặc quân phục, nhưng cô dâu có thể mặc trang phục kết hôn truyền thống hoặc đồng phục.
“Đồng phục của em không đẹp!”
Được rồi, người này lại bắt đầu ngạo kiều.
JaeJoong liếc mắt nhìn đồng phục của YunHo.
YunHo xuất ngũ năm 2006, sau đó dành học phí học xong đại học chính quy về lục quân, 10 năm tham gia quân đội, sau đó vào trường sỹ quan lục quân Mỹ học tập, vì thành tích tốt nghiệp xuất sắc, nên được phong hàm Thiếu úy.
Trước đó không lâu anh đã qua kỳ thi thăng cấp, trở thành trung úy.
YunHo mặc bộ lễ phục sĩ quan màu tím, bên trong mặc áo sơ mi trắng, thắt nơ màu đen. Trước ngực đeo huân chương năng lực và huân chương anh dũng. Đặc biệt là huân chương đồng tinh và huân chương tử tinh.
Chiến tranh Iraq kết thúc cùng với việc ngồi văn phòng làm việc khiến JaeJoong yên tâm không ít, hơn nữa dưới hoàn cảnh kinh tế trì trệ, chỉ riêng việc YunHo làm trung úy tiền lương một tháng hơn 6 mươi nghìn, cũng rất khả quan, chưa kể các loại bảo hiểm, phúc lợi khác.
Điều JaeJoong hài lòng nhất chính là, sĩ quan không giống như quân lính phải quay về căn cứ, bọn họ sau khi kết hôn, cấp trên cấp cho 1 căn phòng, còn căn phòng nhỏ bọn họ đã mua để lại ChangMin và YooChun có thể qua lại.
Sinh hoạt cứ theo quỹ đạo như vậy.
“JaeJoong của chúng ta mặc cái gì đều dễ nhìn” con mắt YunHo nhìn thật lâu trên người JaeJoong, thế nào cũng không đủ.
“Không được, cả đời kết hôn một lần, em muốn đẹp hơn anh!” JaeJoong quay đầu lại nhìn lễ phục của YunHo một chút.
Người nhà cùng bạn bè cũng đã chờ trong giáo đường, nghi thức chúc phúc của mọi người ở đây đã hoàn tất. Khiến cho JaeJoong kinh ngạc, hai người đi cổng chào lại có hàng quân kiếm tạo thành cổng vào chờ bọn họ.
Hóa ra quân nhân kết hôn lại có nghi thức riêng như vậy, tổng cộng sáu người, khoảng cách giữa hai người là một một bậc thang, hai người đối diện nhau, theo khẩu lệnh truyền đạt, tay phải giơ kiếm lên cao, hai mũi kiếm đụng nhau, lưỡi kiếm hướng về phía trước.
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của JaeJoong, YunHo cười giải thích cho cậu: “Đây là truyền thống quân đội, tượng trưng cho sự trung thành của lục quân với vợ chồng mới cưới, chỉ có tân hôn mới được phép đi qua cổng vòm nha.”
“Em không muốn sự trung thành của lục quân với em, em chỉ muốn anh trung thành với em.” JaeJoong gắt gao kéo cánh tay YunHo.
YunHo không tra lời, nhưng ôm thắt lưng JaeJoong hôn sâu, thẳng đến khi JaeJoong sắp không thở nổi dùng tay đang cầm hoa trong ngực khẽ đẩy YunHo ra.
“Có đủ trung thành hay không?”
“Được….tạm được rồi ”
Trong lúc JaeJoong vui vẻ đi qua người cuối cùng của cổng vòm, cái mông đột nhiên bị vỗ một cái: “Welcome to the Army.”
Đây là một phong tục, binh sĩ hàng cuối cùng sẽ dùng sống kiếm vỗ nhẹ vào mông tân nương, thể hiện sự hoan nghênh đến với lục quân. Bất quá nghi thức này đúng là chưa từng áp dụng với tân nương quân nhân. Hiển nhiên binh nhì này không nhận ra đây là Thượng sĩ Kim.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đỏ lên, hai mắt trừng trừng, làm cho binh nhì kia sợ hãi.
Đây là Thượng sĩ, Kim JaeJoong.” Khách quý hai bên lễ đài và Thiếu tá Nell nén cười, đối với binh nhì này nói.
JaeJoong hung hăng nhéo sau lưng YunHo một cái.
Dám dừa bảo em biết có thể mặc gì tùy chọn!
Không chỉ bị mọi người cho là cô dâu, còn bị người ta vỗ mông. Sớm biết vậy mình đã mặc quân phục, hừ!!
Để tránh buổi chiều lại phát sinh sự tình kia, Buổi tiệc tối JaeJoong mặc lễ phục dạ hội của lục quân giống YunHo.
Lễ phục dạ hội này là một loại chế phục, có chút giống với áo tuxedo không đuôi, ngắn thì giống áo jacket. Phía trước mở rộng giống như áo áo bành tô, những sợi kim tuyến đan to vòng qua vai áo, YunHo là màu vàng, còn JaeJoong là màu đỏ tươi.
Thắt lưng được thiết kế thu mở tự nhiên, lộ ra vóc dáng rất đẹp của nam nhân, đặc biệt như là nhân vật chính hôm nay của chúng ta, người có vóc dáng vô cùng đẹp.
Bên trong là áo sơ mi trắng, phối với một cái nơ đen nhỏ. Tay áo Lễ phục màu đen có thêu đường viền hoa màu vàng rực rỡ, sự khác nhau của JaeJoong cùng YunHo là Quân hàm thêu trên đó.
“Shim ChangMin em có thể kiềm chế một chút không!” JaeJoong cầm một ly Champagne, vẻ mặt khinh bỉ trách mắng ChangMin đang điên cuồng ăn tiệc.
“Uhm… Em cũng đâu phải chưa đưa tiền mừng, a…” ChangMin cố sức nuốt xuống thức ăn trong miệng, nói tiếp: “Chỗ này còn chưa đủ tiền mừng của em đâu, hay là, anh sợ em ăn luôn nam nhân của anh.”
Sau đó lại cầm một cái chân con cua lên, nói: “Nè, cua ở đây thật béo, đặt mua ở bờ biển phái Tây phải không?”
Kim JaeJoong nhìn cái chân cua thô kệch kia, nghe ChangMin nói, hận không thể một cước đá vào mông nó một cái, vừa định hành động thì nghe thấy YunHo gọi: “JaeJoong, mau tới đây”
JaeJoong thu lại vẻ mặt, hướng tới chỗ YUnHo: “Làm sao vậy?”
“Em xem ai tới đây?” YunHo từ phía sau kéo ra một chàng trai
“Emir!”
JaeJoong kích động ôm lấy chàng trai trước mắt: “Em có khỏe không?”
Emir cao đến ngực JaeJoong, tóc xoăn xoăn màu đen, hai mắt thật to, vi là thiếu niên nên ngũ quan càng sâu sắc. Cậu mặc tây trang màu đen, cùng một cái cà-vạt nhỏ, chân đi giày da sáng loáng. Bây giờ mới nhìn ra, đây hiển nhiên là tiểu vương tử Ả rập.
“Em rất khỏe, anh trai xinh đẹp, chúc mừng anh và cả anh trung sĩ!” Emir cũng kích động nói.
JaeJoong nhìn Emir phía sau YunHo cảm kích cười.
Cậu tiến về phía trước YunHo một chút để hỏi thăm cuộc sống khó khăn hàng ngày của Emir, nhân tiện bay đến Iraq.
YunHo đi lên trước, nắm lấy vai JaeJoong: “Đứa nhỏ ngốc, cảm ơn anh làm gì, em không phải là đáp ứng tiểu vương tử khiến cậu bé tới tham gia hôn lễ của chúng ta ư, anh đã tìm được cậu ấy rồi.”
Mẹ của Emir mất sau một lần ô tô bị tập kích bom. Chú cậu bé không muốn nhận nuôi cậu, đem cậu đuổi ra khỏi nhà. về sau cậu cùng rất nhiều cô nhi ở Baghdad sống tại cô nhi viện do người Pháp thành lập.
Sau đó không lâu, được một phóng viên người Anh nhận nuôi, hiện tại sống cùng cha mẹ nuôi ở Luân Đôn.
“Ba mẹ mới đối với em tốt không?” JaeJoong thân thiết hỏi, cậu thích đứa trẻ đáng yêu này, nếu không phải vợ chồng người Anh đi trước một bước thì cậu và YunHo sẽ nhận nuôi Emir.
“Bọn họ đối với em rất tốt, anh trai cũng rất tốt, em thực sự thích Luân Đôn, vì đó là nơi ba đã đi qua.” Có lẽ do sinh sống ở Anh 4 năm nên giọng nói của Emir rất chuẩn, nói hoàn toàn là giọng Luân Đôn, nhìn qua giống như một người Anh thực thụ.
“Nghe giọng nói của em, ai không biết còn tưởng rằng em là người Anh đó.” JaeJoong trêu ghẹo nói.
“Em không quên tổ quốc Iraq và ba mẹ em, em cũng không quên tiếng Ả-rập, hơn nữa càng không quên mỗi ngày hướng Allah cầu nguyện anh và trung sĩ có thể bình an trở về nhà.” Emir dùng con mắt nhìn chằm chằm mắt JaeJoong, cậu rất sợ người này không tin cậu, rất sợ anh xinh đẹp này hoài nghi lời cậu nói.
“Anh tin em, tiểu vương tử, đau khổ trong lòng em chính là thế mà,” vành mắt JaeJoong đỏ lên, thiếu chút nữa khóc lên, “Được rồi, ngày hôm nay anh kết hôn, em đừng kích động, làm cho anh khóc.”
Bên này, YunHo đưa ba mẹ nuôi của Emir đi tới.
Ba mẹ nuôi của cậu là đôi vợ chồng trung niên lương thiện, người chồng có mái tóc màu vàng gừng phổ biến của người Anh, con ngươi màu xanh, vóc dáng trung bình. Ông nhìn thấy JaeJoong nhìn sang, giơ ly Champagne trên tay hướng JaeJoong ra hiệu.
Mà vợ của ông bước nhanh qua hai người đàn ông, đã đi tới, bà đeo mắt kính, tóc vàng: “Tôi rất muốn thấy vị anh trai xinh đẹp trong miệng Emir.”
JaeJoong lễ phép ôm bà: “Cảm ơn các vị đã cho tiểu vương tử một gia đình hoàn chỉnh.”
“Không, là chúng tôi phải cảm ơn các cậu, Emir rất cần yêu thương, là các cậu đã làm bạn với bé, giúp bé vượt qua ngày tháng gian nan nhất.”
Hết phiên ngoại 1