[YunJae - BinJae] Đắng Cay

Chương 55



Anh Jung! Chúng tôi có việc muốn anh chuẩn bị tinh thần trước!

Yunho im lặng nhìn vị trưởng khoa trước mặt mình, hắn gật đầu để thay câu đồng ý.

Vợ con anh bị nhốt trong phòng xác mười hai tiếng đồng hồ, điều này khiến cả hai bị nhiễm lạnh nghiêm trọng… – bà ngừng câu nói nhìn cái nhíu mày bất mãn của Yunho – may mắn cả hai đều có sức khỏe khá tốt nên không ảnh hưởng đến tính mạng. Cậu Jung vết mổ chưa lành đã tiếp xúc với hơi của người chết trong một thời gian dài, vết mổ bị kết mủ, hệ hô hấp bị tổn thương, khả năng sẽ có di chứng sau này, còn di chứng như thế nào hiện tại chúng tôi chưa thể xác định được. Còn về bé Jung Jaeyoon. Chúng tôi lấy làm tiếc về con anh, bé Jaeyoon do thiếu tháng nên sức đề kháng cũng không tốt như các bé đủ tháng khác, và vì khóc quá nhiều nên thanh quản của bé bị tổn thương nghiêm trọng, khả năng bé không thể nói được là chín mươi phần trăm. Tuy nhiên, qua việc này, các chức năng khác của bé cũng đã dần thích nghi với cuộc sống bên ngoài, bé không cần phải sống trong ***g kính cho đến khi đủ tháng nữa. Anh cần cẩn thận, đừng để cả hai bị sốt hay cảm trong thời gian này. Chúng tôi sẽ sắp xếp cho họ ở cùng một phòng và sắp đặt những dịch vụ phục vụ tốt nhất của bệnh viện để thay lời xin lỗi của chúng tôi với gia đình anh. Việc ba y tá ở đây có hành động như vậy, chúng tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm khắc, tuyệt đối không xảy ra bất cứ trường hợp đáng tiếc nào như trên nữa! – bà khẳng định sau khi thông báo mọi việc với Yunho.

Các người chỉ biết nói! – Yunho nghiến răng – Bà gọi tôi đến đây chỉ để nói câu “Chúng tôi rất tiếc!” với tôi sao? Tiền bệnh viện chúng tôi đóng để được “hưởng” dịch vụ tốt nhất là thế này àh?

Mong anh bớt giận, chúng tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm về việc này!

Khi nào vợ con tôi có thể ra viện? – Yunho chuyển đề tài, hắn không muốn nghe những lời hứa hẹn vô nghĩa nữa.

Ngay khi cậu Jung và bé Jaeyoon tỉnh lại, anh có thể đưa cả hai về nhà để tịnh dưỡng. Tuy nhiên, mỗi tuần nên đến đây kiểm tra hoặc mời bác sĩ đến kiểm tra để bảo đảm sức khỏe cả hai.

Yunho nhếch mép không nói, hắn đi ra ngoài mà không buồn chào hỏi ai cả. Quá chán nản với dịch vụ tốt nhất mà bệnh viện luôn hô hào hứa hẹn với hắn, sự tin tưởng với sự vật bên ngoài càng trở nên mỏng manh hơn. Hắn cần đưa Jaejoong và Jaeyoon trở về nhà, chỉ có nơi đó, cả hai mới thật sự an toàn và hắn cũng có thời gian “thăm hỏi” kẻ đã mang bất hạnh đến với gia đình hắn.

Đi về phòng, Jaejoong và Jaeyoon vẫn chưa tỉnh. Cả hai được đặt sát bên nhau như thế sợ họ biến mất một lần nữa, xung quanh họ là những người thân thuộc, có người khóc, có người nắm tay Jaejoong, có người thở dài nhìn hắn. Tất cả đều đã được thông báo về tình trạng của Jaeyoon, bà Jung không kiềm chế nổi mà khóc đến ngất xỉu, Ara thất thần nhìn hai người nằm trên giường rồi lại thất thần nhìn Yunho. Ông Kim vẫn bình tĩnh nhìn Jaejoong như thể ông biết Jaejoong chắc chắn có thể vượt qua tất cả. Không khí trầm lắng nhưng căng thẳng bao trùm lấy tất cả mọi người có mặt trong phòng, mãi đến khi Yunho lên tiếng bảo mọi người về nghỉ ngơi sau một đêm thức trắng, căn phòng mới lấy lại vẻ tĩnh lặng vốn có của mình.

Thám tử Seo? Vâng, tôi đây. Phiền anh điều tra tất cả hoạt động ở Nhật của Shin Min Ah cho tôi, mọi thứ đưa lại cho tôi càng sớm càng tốt.

“…”

Không, cô ta không còn ở đây nữa, cảnh sát khẳng định cô ta đã sang Nhật rồi, cứ mặc bọn họ, anh chỉ cần điều tra về cô ta là được. Đúng vậy, không được bỏ sót dù là chi tiết nhỏ nhất.

“…”

Được rồi! Cám ơn!

Yunho tắt điện thoại, ánh mắt tàn nhẫn trở nên dịu dàng khi nhìn vào gương mặt đang ngủ của Jaejoong. Hắn nhẹ nắm lấy bàn tay đã gầy đi nhiều của cậu, chỉ với vài ngày mà cậu đã gầy như thế này rồi sao. Hắn thật sự là một người chồng không tốt, hắn chẳng thể đem lại cho cậu một cuộc sống bình thản và hạnh phúc như cậu mong ước. Hắn khiến cậu đau lòng bởi ý nghĩ xấu xa của mình, hắn khiến cậu thất vọng với việc làm không suy nghĩ của mình, hắn càng làm tình yêu của cậu bị lung lay khi nghi ngờ Jaeyoon không phải con ruột hắn. Hắn sẽ đợi cậu tỉnh lại, hắn muốn ngay khi Jaejoong mở mắt, hắn sẽ nói hắn biết sai rồi. Jaeyoon là con của hắn, là thiên thần, là kết tinh tình yêu của hắn và cậu, sẽ nói thật nhiều thật nhiều lời xin lỗi và sau đó, hắn sẽ ôm cậu, sẽ chăm sóc cậu thật cẩn thận, sẽ mang lại hạnh phúc thật sự cho cậu và rồi mọi chuyện không vui này sẽ trôi vào quên lãng.

Yunho quyết tâm như thế! Hắn thật sự sẽ làm như thế…

Không để Yunho chờ đợi lâu, Jaejoong từ từ tỉnh lại. Cậu nhìn mọi thứ trắng xóa trước mắt mình, ngỡ ngàng nhìn gương mặt hốc hác của Yunho, chuyển hướng sang bên cạnh để tìm kiếm một cái gì đó mà cậu sợ hãi sẽ mất đi.

Jaeyoon không sao, nó đang ngủ bên cạnh em! – Yunho hiểu Jaejoong đang tìm gì, hắn siết nhẹ tay cậu và chỉ về chiếc nôi được đặt bên cạnh giường – Jaeyoon không sao, con bé rất khỏe! – Yunho không muốn nói tình trạng của Jaeyoon vào lúc này, đó chẳng khác nào hắn giáng mộ cú đánh vào sức chịu đựng cuối cùng của Jaejoong – Jaejoong ah! Anh sai rồi… Anh xin…

Chúng ta li dị đi!

Lời xin lỗi chưa kịp thốt ra, Yunho đã cứng đờ người như không thể tiếp nhận nổi câu nói đầu tiên của Jaejoong sau khi tỉnh lại.

Chúng ta li dị đi! – Jaejoong lập lại lần nữa, thanh âm bình thản đến lạnh lùng.

Anh nghĩ… em đã quá sốc nên không biết mình đang nói gì đâu. Em cần nghỉ ngơi một chút… Anh…

Em mệt mỏi rồi, em nghĩ chúng ta không thể tiếp tục được nữa! – Jaejoong vẫn tiếp tục nói dù Yunho đang cố lẫn tránh điều đó – Chúng ta thật sự đã tới giới hạn của cả hai rồi. Li dị đi, giải thoát cho cả anh và em.

Em… Anh biết em còn giận, nhưng… điều này không phải muốn…

Em rất tỉnh táo, em không thể sống cùng anh nữa!

Jaejoong ah! Đừng nói nữa được không! – Yunho trấn an cậu bằng đôi tay run rẩy của mình, gương mặt tái nhợt của hắn đã phản bội giọng nói bình tĩnh của hắn – Anh biết em chịu rất nhiều thiệt thòi khi bên cạnh anh. Anh hứa, anh hứa sẽ không để điều này xảy ra thêm một lần nào nữa. Anh sai rồi, anh khẳng định… Jaeyoon là con anh, anh biết Jaeyoon là con anh. Anh đã rất sai lầm khi nghĩ em phản bội anh. Chỉ vì anh quá yêu em, quá sợ mất em nên anh mới nghi ngờ như vậy. Anh sợ em có con với Hyun Bin rồi sẽ không ở bên cạnh anh nữa. Anh sai rồi Jaejoong ah! Anh xin lỗi em… nên làm ơn đừng nói li dị. Anh không thể không có em, em biết mà, em biết điều đó mà đúng không?

Anh biết Jaeyoon là con anh rồi ah? – Jaejoong cười nhẹ – Là anh kiểm tra AND? Hay tự nhận để lừa gạt chính mình?

Anh không có làm gì cả, bằng tình yêu của anh, anh biết Jaeyoon là con chúng ta. Anh thật sự xin lỗi em, anh sai rồi. Em cho anh cơ hội để sữa chữa được không, anh sẽ không làm em thất vọng nữa. Cả Min Ah cũng không thể chạm vào em được nữa. Anh sẽ bảo vệ em và con, chúng ta sẽ trở lại là một gia đình hạnh phúc được chưa? Đừng sợ, sẽ không còn bất cứ nguy hiểm nào đến với chúng ta nữa!

Em mệt rồi, anh về đi. Em muốn ngủ! – Jaejoong cắt đứt lời xin lỗi của Yunho bằng giọng nói nhẹ nhàng của mình, cậu đã rất mệt mỏi để phải tin tưởng Yunho một lần nữa. Trái tim cậu đã chết dần theo từng phút trôi qua trong nhà xác, hy vọng vào tình yêu của hắn đã cạn kiệt, hy vọng vào tương lai giữa hai người đã thật sự lụi tàn rồi.

Jaejoong ah! Em cần phải bình tĩnh hơn nữa. Anh biết em vì nóng giận nhất thời nên mới như thế. Hãy ngủ một giấc đi, em sẽ thấy bình tĩnh hơn. Đừng nói như thế nữa, anh sẽ không giận em vì điều này nhưng đừng nói lời tương tự như thế lần nữa, anh rất đau… em hiểu không? – Yunho cố gắng dùng ngữ khi nhẹ nhàng nhất để an ủi Jaejoong, có Chúa mới biết bàn tay hắn đã trơn nhẵn vì mồ hôi, có Chúa mới biết giờ phút này hắn sợ hãi và lo lắng đến thế nào. Nhìn gương mặt bình thản của Jaejoong, nhìn ánh mắt lạnh lùng ráo hoảnh của cậu, hắn biết Jaejoong đã đi quá giới hạn chịu đựng của bản thân sau từng ấy cú sốc liên tiếp. Hắn biết tình yêu của Jaejoong dành cho mình đang rạn nứt nhưng hắn vẫn không cho phép điều đó xảy ra. Hắn phải giữ lại Jaejoong, giữ lại Jaeyoon, giữ lại hai con người quan trọng này.

Jaejoong khẽ mở mắt khi tiếng đóng cửa vang lên, tiếng thở gấp vang vọng căn phòng. Cậu đã kiềm chế, kiềm chế cảm xúc của mình khi nói ra hai từ “li dị” đó. Cậu ngỡ ngàng nhận ra, sau bao nhiêu chuyện, tình yêu ngỡ đã chết của cậu vẫn còn tồn tại, nhưng song song với tình cảm mãnh liệt đó là nỗi thất vọng không thể chối cãi mà Yunho mang lại cho cậu. Cậu sợ hãi khi bên cạnh hắn, sợ hãi một ngày nào đó, chuyện này sẽ lại tiếp diễn. Tận trong góc sâu thẳm nhất của trái tim sinh ra một cảm giác chán ghét, khó chịu mỗi khi nghe Yunho nói lời xin lỗi. Hắn xin lỗi cậu rất nhiều lần để rồi những lần tiếp theo càng thêm nghiêm trọng. Hắn hứa sẽ mang hạnh phúc lại cho cậu nhưng hiện tại, cậu chỉ thấy nỗi đau này chồng chất nỗi đau khác, sợ hãi, lo lắng, bất an về mọi thứ. Thậm chí lòng tin vào cuộc sống cũng trở nên thật mơ hồ. Tình yêu trở thành một thứ quá xa xỉ với cậu, thật sự quá xa xỉ… đến nổi cậu không dám nghĩ tới.

Jaeyoon ah! Umma xin lỗi con. Chúng ta phải sống mà không có appa con. Umma thật sự quá mệt mỏi rồi. Chúng ta phải đi thôi Jaeyoon ah! Chúng ta phải đi thật xa, xa khỏi nơi này. Như thế, chúng ta mới thật sự vui vẻ và an toàn. Umma không để bất cứ ai làm con đau nữa.

Nhìn chiếc nôi nhỏ bên cạnh mình, Jaejoong thầm hứa với chính mình sẽ dùng tất cả những gì có thể để bảo vệ bé con đáng thương này. Jaeyoon vẫn chưa nhận biết cuộc sống muôn màu này đã phải chịu nhiều bất hạnh như thế.

“CẠCH”

Cậu Jung! Cậu tỉnh lại rồi ah? – y tá mỉm cười nhìn cậu khi mang khay thuốc vào – cậu nằm yên để tôi sát trùng vết thương cho, cậu bị nhiễm trùng khá nặng.

Cám ơn! – Jaejoong cảnh giác nhìn y tá, cậu biết mình chẳng thể tin ai nữa rồi.

Không có gì, đây là điều chúng tôi nên làm mà. Sẽ đau chút xíu, nếu cậu chịu không nổi thì cứ la lên. Đừng kiềm chế!

Jaejoong rên lớn khi bông băng ướt đẫm thuốc sát trùng chạm vào vết thương nơi bụng mình. Đó là nơi bác sĩ lấy Jaeyoon ra khỏi người cậu, cũng là nơi đang hành hạ sức chịu đựng của cậu.

Jaeyoon, con tôi… ư… khi nào thì tỉnh… tại sao con tôi không ở trong ***g kính nữa? – Jaejoong hỏi y tá để làm giảm sự chú ý của mình vào vết thương.

Bác sĩ Choi nói Jaeyoon đã hình thành khả năng tiếp xúc với bên ngoài qua vụ việc rồi nên không cần nuôi trong ***g kính nữa! – y tá mỉm cười – Tôi cũng lấy làm tiếc, nhưng không sao đâu, trên đời này có rất nhiều điều kỳ diệu mà! – cô mỉm cười trấn an Jaejoong.

Điều kỳ diệu? Cô nói vậy là ý gì? – Jaejoong khó hiểu nhìn y tá, thậm chí cậu quên mất cái đau rát nơi bụng mình.

Jaeyoon con anh bị tổn thương thanh quản rất nặng do khóc trong môi trường lạnh như thế nên khả năng bé không nói được rất cao! – y tá nói bằng giọng buồn bã – Tôi thật lấy làm tiếc vì điều này, với một bé gái mà nói, không nói được thật sự rất …

BỊ CÂM? – Jaejoong cắt lời y tá bằng câu hỏi mang đầy ngạc nhiên lẫn chua xót.

Chỉ là có khả năng thôi, chúng tôi không thể khẳng định được. Có lẽ sau khi nghỉ ngơi, thanh quản của bé sẽ phục hồi lại. Dù sao còn nhỏ, sức phục hồi rất cao.

Jaejoong không nghe được nữa, cậu nhắm mắt lại mặc cơ thể đang run rẩy kịch liệt của mình, Jaeyoon sẽ không nói được, bé con của cậu sẽ không thể nói bất cứ từ nào nữa. Bị câm! Jaeyoon bị câm rồi!

Tại sao… Tại sao… Tại sao… TẠI SAO LẠI NHƯ THẾ! TẠI SAO VẬY? TẠI SAO?

Jaejoong điên cuồng thét lên, cậu hỏi tại sao? Cậu khóc lớn, cậu hỏi tại sao nhưng tại sao không ai trả lời cậu? Không một ai có thể trả lời cậu.

Bình tĩnh! Bình tĩnh Jaejoong ah! Anh đây, em không sao đâu, bình tĩnh lại! – Yunho vội chạy vào ôm lấy một Jaejoong đang nức nở, tại sao cậu lại khóc như thế này?

TẠI SAO? TẠI SAO CỨ MUỐN GIẾT CHÚNG TÔI? TẠI SAO CỨ ĐỔ BẤT HẠNH LÊN ĐẦU CHÚNG TÔI? CHÚNG TÔI CÓ TỘI GÌ? CHÚNG TÔI ĐÃ CÓ TỘI GÌ? – cậu hét lên, từng cái đánh xuống lưng Yunho kêu bình bịch, y tá muốn chạy đến cản lại nhưng Yunho đưa tay bảo không cần.

Anh đây, anh đây, không sao đâu. Em đã an toàn rồi. Không ai hại em nữa. Nghe anh không, em không sao, Jaeyoon cũng không sao!

JAEYOON BỊ CÂM RỒI! ANH BIẾT KHÔNG? JAEYOON BỊ CÂM RỒI. CON BÉ CÂM RỒI! NÓ KHÔNG NÓI ĐƯỢC NỮA. LÀM SAO ĐÂY? NÓ KHÔNG NÓI ĐƯỢC NỮA. NÓ LÀ CON GÁI, NÓ KHÔNG NÓI ĐƯỢC THÌ LÀM SAO ĐÂY? NÓ VỐN CÒN KHÓC TRÊN TAY TÔI, LÚC ĐÓ NÓ KHÓC LỚN LẮM. SAO BÂY GIỜ NÓ KHÔNG THỂ NÓI? TẠI SAO LẠI NÓI NÓ CÂM? JAEYOON PHẢI LÀM SAO ĐÂY?

Jaejoong hoảng loạn nắm áo Yunho mà hỏi, cậu quên cơn đau nơi bụng, quên đi sức khỏe vốn yếu của mình mà dùng hết sức nắm lấy cổ áo Yunho. Đôi mắt ngập nước hoảng loạn nhìn từng người trong phòng nhưng vẫn là sự im lặng, vẫn là những câu nói “Không sao, không sao, đừng sợ!” của Yunho. Cậu không muốn nghe những lời vô nghĩa đó, cậu muốn biết tại sao lại khiến cậu và Jaeyoon ra nông nổi này. Tại sao con người lại có thể độc ác đến như thế, tại sao lại có thể tàn nhẫn đến như thế.

Không sao, đừng sợ. Anh sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất để cứu Jaeyoon. Con bé nhất định nói được. Nhất định sẽ nói được.

IM ĐI! ANH GẠT TÔI! ANH HẾT LẦN NÀY ĐẾN LẦN KHÁC LỪA GẠT TÔI. ANH THẬM CHÍ MUỐN GIẾT NÓ THÌ LÀM SAO ANH CÓ THỂ CỨU NÓ. TÔI KHÔNG TIN ANH NỮA. TÔI KHÔNG MUỐN TIN ANH NỮA. TÔI PHẢI MANG JAEYOON ĐI, PHẢI MANG NÓ ĐI THẬT XA, ANH SẼ KHÔNG THỂ NÀO GIẾT NÓ NỮA!

Jaejoong ah! Bình tĩnh lại…

TÔI RẤT BÌNH TĨNH! THẬT SỰ RẤT BÌNH TĨNH. CHÚNG TA LI DỊ! CHÚNG TA LI DỊ. NHẤT ĐỊNH PHẢI LI DỊ!

Jaejoong bất ngờ ngã ra sau khi bác sĩ tiêm vào người cậu một mũi thuốc an thần, Jaejoong đã quá kích động đến nỗi tự làm đau bản thân mình. Dù đã ngủ nhưng nước mắt vẫn không ngừng trào ra khiến những người ở đó đều không khỏi đau lòng.

Kéo chăn lên phủ cơ thể vẫn còn run rẩy, Yunho hít một hơi dài trước khi ra khỏi phòng. Đau đầu quá, hắn thật sự rất đau đầu, hắn muốn nghĩ ra một cách nào đó có thể cải thiện tình hình như bây giờ nhưng dường như điều đó quá xa vời vào lúc này. Jaejoong không còn bình tĩnh nữa, Jaeyoon không thể nói, Min Ah đã bỏ đi, gia đình dường như cũng trở nên hỗn loạn, công ty lại mới khôi phục. Ngay cả thời kỳ khó khăn nhất của hắn trong những năm trước cũng không là gì so với bây giờ. Hắn thật sự rất bế tắc, thật sự rất bế tắc.

Alo, Ok Bin! Em đến trông Jaejoong được không? Anh không yên tâm để Jaejoong một mình.

“Em sẽ đến ngay”

Được rồi, cám ơn em!

Yunho bước ra khỏi bệnh viện với tâm trạng ngổn ngang, hắn không còn tâm tư để làm việc nữa. Điều hắn cần làm lúc này là làm sao trấn an được Jaejoong, có lẽ nói chuyện với em ruột của mình, cậu sẽ bình tĩnh hơn chăng.

Ba ah! Trong thời gian này, con tạm thời không thể đi làm được. Ba tạm thời cho con nghỉ phép một tháng… àh không, cho con nghỉ ba tháng! – Yunho gọi điện cho ba mình.

“Được rồi, nếu con không gọi, ba cũng muốn nói điều đó. Jaejoong đang không ổn, con hãy bên cạnh nó!”

Dạ, con biết rồi!

“Mẹ con đã về nhà nghỉ ngơi, bà ấy nói sẽ vào thăm Jaejoong vào buổi chiều. Yên tâm đi, sóng gió mấy chúng ta cũng có thể vượt qua. Điều cần thiết là không được mất tinh thần. Chuyện của Min Ah, ba sẽ cho người xử lý. Con chỉ cần tập trung vào trấn an Jaejoong mà thôi. Mà… nó biết chuyện của Jaeyoon chưa?”

Biết rồi ba.

Yunho cúp máy và láy xe đi, lòng hắn rối bời, hắn thật sự hoang mang về những câu nói của Jaejoong. Hắn sợ hãi, hắn thật sự sợ hãi. Làm sao đây khi Jaejoong cương quyết như thế? Làm sao hắn có thể cứu vãn tình hình đây?

Phòng bệnh

Anh ba… – Ok Bin nhìn Jaejoong vẫn đang ngủ say, không dám nói lớn.

Lặng lẽ ngồi xuống giường nhìn Jaejoong và Jaeyoon, Ok Bin cảm thấy trên đời này còn có ai có thể giữ được bình tĩnh sau chừng ấy mệt mỏi, sau chừng ấy đau khổ không? Nếu đổi lại là nó, có lẽ nó đã phát điên mất rồi! Jaejoong vốn trầm lặng là thế, hiền lành là thế nhưng tại sao hết lần này đến lần khác phải chịu dày vò đau khổ. Nước mắt rơi vì mối tình đầu, một lần nữa vì cuộc sống hôn nhân giả dối đầy vụ lợi, đến khi cậu mỉm cười nói rằng cậu đã yêu Jung Yunho, cậu đã chọn hắn và cậu tin hắn sẽ bảo vệ cậu mãi mãi thì nước mắt lại một lần nữa lăn dài. Nước mắt của Jaejoong đến bao giờ mới có thể ngừng rơi? Đến bao giờ Ok Bin mới có thể nhìn thấy được một anh ba hiền lành với nụ cười thuần khiết không bị đau khổ làm nhiễm bẩn đây?

Ah! Con tỉnh rồi àh?

Ok Bin tròn mắt nhìn Jaeyoon đáng yêu đang chớp đôi mắt tròn to của bé, lấy tay xoa xoa đôi má bầu bĩnh, Jaeyoon trông rất đáng yêu, con bé rất giống Jaejoong nhỉ, nhất là đôi mắt to tròn này. Nó thật muốn khóc, một bé con đáng yêu như thế này tại sao phải chịu những thứ mà cả người lớn cũng không dám tưởng tượng. Mười hai giờ bị nhốt trong phòng xác, thanh quản bị tổn thương nặng, với một bé gái mà nói thì đấy là một điều thật khủng khiếp. Jaeyoon sẽ không thể nói lên cảm xúc của mình, cũng sẽ không bao giờ biết rốt cuộc giọng của mình là như thế nào.

Ok Bin?

Em đây! – Ok Bin quay đầu nhìn Jaejoong khi nghe cậu gọi – Em vừa đến không lâu, anh thấy thế nào?

Jaeyoon bị câm rồi! – Jaejoong lại kiềm không được nước mắt mà nhìn Jaeyoon đang mở đôi mắt đen láy của mình nhìn xung quanh – là lỗi của anh! Là anh không thể bảo vệ con bé, nếu anh mạnh mẽ hơn, con bé đã không như thế. Anh không phải là một umma tốt!

Anh ba! Đừng như thế! Đó không phải lỗi của anh, là lỗi của Shin Min Ah! Cô ta đã khiến anh như thế này, em sẽ bắt cô ta trả lại bằng mọi giá! – Ok Bin oán hận nhìn bức tường phía sau Jaejoong như thể nhìn thấy Shin Min Ah đang đứng đó.

Anh mệt mỏi lắm! Anh không muốn tiếp tục cái gì nữa, không muốn tin tưởng gì nữa. Anh rất mệt mỏi! – Jaejoong nghiêng đầu sang một bên – Anh quyết định li dị với Yunho!

Anh ba! – Ok Bin kinh ngạc tột độ khi Jaejoong nói ra quyết định này – Anh sao vậy? Anh rể đã làm gì?

Anh mệt mỏi với Yunho lắm, anh cảm thấy mình không còn đủ sức bên cạnh anh ấy nữa! – Jaejoong thở dài, cố lau nước mắt bằng đôi tay ghim đầy nước biển cùng các chất đạm khác – Anh sẽ li hôn với anh ấy ngay khi xuất viện, không… ngay khi Jaeyoon khỏe lại, không… ngay khi… ngay khi anh ấy đến đây một lần nữa. Anh không thể chịu nổi nữa… – Jaejoong nói một cách rối loạn, cậu cảm thấy đầu óc thật mụ mị, trái tim cũng theo đó mà rối bời.

Anh ba, đừng suy nghĩ như thế. Anh rể thật sự thương yêu anh, em tuy không ủng hộ anh ấy ngay từ đầu nhưng anh ấy cũng làm em cảm động. Anh ấy thật sự rất yêu anh, anh ba! – Ok Bin vội vã nói, Jaejoong quyết định ly hôn, một việc mà có nằm mơ nó cũng không dám nghĩ đến.

Không! Đừng nói gì nữa. Anh sợ hãi những điều như thế này, anh thậm chí không biết mình nên tin tưởng vào ai nữa. Anh sẽ mang Jaeyoon đi thật xa, xa cái nơi đầy mệt mỏi và đau khổ này.

Anh ba! Anh nói lung tung gì đấy? Anh có phải sợ hãi quá mà nói như thế không? Jaeyoon không thể không có ba!

Anh là umma, anh cũng là appa! Jaeyoon có anh, anh có Jaeyoon, như thế là đủ rồi!

Anh ba…

Em về đi, nói với mọi người anh muốn li hôn với Yunho. Anh sẽ viết đơn và đưa cho luật sư. Dù Yunho không muốn, anh vẫn phải ly hôn với anh ấy. Anh phải mang Jaeyoon đi!

Jaejoong nói nhanh, hoàn toàn không cho Ok Bin có cơ hội để nói, để khuyên bảo. Jaejoong nhất định phải rời xa nơi đầy cạm bẫy lẫn đau khổ này. Cậu vốn dĩ nghĩ rằng chỉ cần mình tin tưởng, chỉ cần mình lạc quan thì cuộc đời nhất định sẽ tốt đẹp hơn, tình yêu cũng vì thế mà thăng hoa nhưng cậu sai lầm rồi, cho dù cậu có cố gắng như thế nào thì cậu vẫn phải gánh chịu bất hạnh, cho dù Yunho có cố gắng, có hứa hẹn một tương lai tốt đẹp thì đối với cậu bây giờ, hiện tại mới là điều quan trọng. Mà hiện tại… cậu chỉ muốn được bình an cùng Jaeyoon trải qua cuộc sống bình thường như bao người khác. Mong ước bây giờ của Jaejoong chỉ có thế, cậu nhất định phải li hôn.

END 55

[Long fic] ĐẮNG CAY (C56 – 60)

by RỒNG

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv