[YoonMin] Đại Ca ... Tôi Yêu Anh!

Chương 46: Min YoonGi thật là vô sỉ!



Sau cuộc cầu xin sự giúp đỡ. Gã bỏ về nhà với tâm trạng mệt mỏi chán chường, cứ tưởng quả tỏ tình sẽ thành công như mong đợi. Nào ngờ lại không được suôn sẻ như những gì gã nghĩ. Mà thôi, thoát khỏi ả đàn bà kia gã cũng vui lắm rồi. Từ nay sẽ không còn bị gò bó, chỉ sợ ả không cam tâm mà lừa gạt ba mẹ của gã ở bên Mỹ. Nhưng gã sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa.

...Đang ngâm mình trong bồn nước ấm, gã chợt nghĩ tới SeokJin. Nay nhìn cô nữ tính ôn nhu làm gã lại càng thêm mê mẩn, sao cô cứ hay phá hỏng bầu không khí thế nhỉ. Gã đã muốn nói với cô một từ là thích, và cái điện thoại chết tiệt kia phá nát nó đi. Không biết ông trời có muốn cho gã có người yêu không nữa. Sao số gã làm việc gì cũng không ăn ý thế nhỉ?. Bỗng thở dài một tiếng xua tan mệt nhọc trong người. Gã mỉm cười lộ ra hai má lúm, tự nói với bản thân cố gắng.

- Kim NamJoon, sẽ có một ngày mày sẽ được đáp lại tình cảm cho mà xem! Cố lên nào!

- ----------------Phía Jimin----------

Hôm nay là ngày đầu tiên cô và hắn ở cùng nhà. Vừa cảm thấy có gì đó hồi hộp lại vừa thích thú, một cảm giác cô đang giữ trong lòng. Park Jimin ngồi đọc sách trong phòng, một lúc lại lén nhìn YoonGi. Hắn đang cầm máy điện thoại chơi game. Trò chơi yêu thích của hắn mà quên đi sự tồn tại của Jimin. Cô hậm hực không thèm quan tâm tới hắn vì cũng chả có sự hồi đáp cái nhìn từ hắn. Cô vừa đọc vừa trong trạng thái khá giận hắn. Vì từ sáng tới giờ hắn luôn cố tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt với mình.

Một lúc sau, hắn mới nói. Ánh mắt vẫn đang nhìn về phía màn hình điện thoại trên tay.

- Anh khát nước, em đi lấy nước cho anh đi!

Cô vốn không thích bản tính không quan tâm của hắn nên nói ngay.

- Anh tự mà đi lấy, nếu khát thì tự uống đi! Em đang đọc sách.

- Bộ em không thấy anh chơi game hả?_Hắn nhíu mày chỉ trích.

- Hừ, cái đồ ngốc nhà anh. Ham chơi thì cho anh khát chết luôn! Tôi không đi lấy cho anh đâu..._Jimin phồng má giận dỗi.

Hắn bật cười khúc khích. Hắn đang xem Jimin cố tỏ ra dữ dằn với mình trong thật buồn cười, vì hắn biết cô chưa bao giờ nóng tính lại càng không bao giờ có thái độ hỗn xược với người khác. Bất quá cũng chỉ nói vài câu đanh đá, nhưng lại hết phần dễ thương vô đối. Lúc này, hắn không bỏ máy điện thoại xuống rồi nhìn cô chăm chăm.
Ánh mắt dịu dàng, trêu chọc tia đến cô làm cô có một lúc hoang mang, cảm thấy không biết xử lý như thế nào. Cô thừ người ra nhìn khuôn mặt hoàn hảo của hắn đối diện sát mặt mình, vẫn không có động tĩnh nào bên hắn. Đôi má cô bỗng ửng hồng lên vì ngại, nhìn chỉ muốn ngắt một cái. Đôi môi cô mấp máy không biết nói gì. Bây giờ phải làm sao? Cứ ngỡ là thâu tóm mọi ý định trả treo với hắn nhưng nào ngờ cô lại bị hắn làm ngược lại.

Hắn mỉm cười, khuôn mặt lạnh lùng, ôn nhu bỗng trở nên dễ nhìn hơn. Nói lời từ tốn.

- Bây giờ lấy nước cho anh không thì bảo?

- A...anh mê game, thì tự đi lấy đi. Em còn đọc sách!

Cô lúng túng cầm quyển sách trên tay rồi liếc nhìn xuống. Cái điệu bộ ngốc nghếch dỗi hờn kia không làm hắn cảm thấy khó chịu, mà lại khiến hắn yêu thích thú hơn nữa. Những hành động trêu cô đều khiến hắn cảm thấy vượt đi phần nào mệt nhọc trong người.

Điều khiến hắn bất lực là độ cứng đầu không nghe lời của cô.

- Anh nói lại lần cuối, đi lấy nước không? Đừng trách sao anh ác nhé...

- Anh buồn cười nhỉ, anh khát thì tự đi lấy đi. Em không rời giường đâu!_Jimin vẫn đanh đá nhíu mày lên.

Hắn không chờ được lâu mà giựt cuốn sách trên tay cô. Quăng đi một góc giường làm cô một phen giật mình, chẳng hiểu chuyện. Kiểu này hắn cũng phải chấn chỉnh lại tính cách của cô, cứng đầu với ai thì được riêng hắn thì không. Cô ngây ngô, lùi xa hắn một tí.

- Anh làm gì vậy?

- Em dám cứng đầu với anh hả, kì này anh không trị tật em thì không phải là anh!

- Anh muốn làm gì? Anh về phòng đi, em không tiếp anh nữa...

Hắn lắc đầu không chịu. Ôm cô sát vào lòng, đầu cô được đưa vào khuôn ngực rắn chắc kia. Cô đỏ mặt kèm theo sự hoang mang nhẹ. Rốt cuộc là anh muốn gì đây?

Một lúc lâu, hơi thở hắn hổn hển bảo với cô rằng.

- Em chiều anh lần này nhé!

- Chiều gì cơ??...Anh bỏ em ra, em đi lấy nữa cho anh là chiều anh rồi đó! Được không?_Cô đẩy hắn ra khỏi người.

- Không, là chiều theo nghĩa khác...Anh muốn ngủ với em đêm nay!

Cô trợn tròn mắt nhìn hắn, sao hắn có thể hứng thú khi ba mẹ cô còn ở nhà. Mà lại ở ngay phòng kế bên nữa chứ. Nếu hắn muốn thì cô cũng không thể, làm sao có thể làm những điều đó chứ?. Dù hắn có cưỡng ép cô cũng không chấp nhận nó. Cô lắc đầu, nói.

- Không được, anh không thể làm thế...Ba mẹ ta đang ở phòng kế bên...

Hắn nhìn sang bên kia, nhếch đôi môi mỏng lên. Khuôn mặt chẳng hề hấn gì, điềm tĩnh như mọi khi. Ôn tồn nói.

- Đây là tường cách âm, dù em có lớn cỡ nào đi chăng nữa cũng chẳng có ai nghe thấy đâu!

Vì sao anh biết ư? Vì từ xung quanh cho tới cái bức tường kia hắn đều hiểu rõ hơn ai hết. Khi tới nhà đây, hắn đã quan sát kĩ rồi. Tường nhà cô là cách âm, âm thanh lớn bên trong không thể nào lọt ra bên ngoài. Dù cô có khóc lóc van xin cỡ nào cũng không hề nhằm nhò gì. Kì này, nhục vọng hắn tăng lên cũng chỉ vì cô. Nếu không giải tỏa hết được, hắn chỉ sợ là không thể nào trấn tĩnh lại tâm lý mất. Nếu hôm nay cho cô cứng tới cỡ nào cũng phải mềm nhũn ra hắn mới chịu.

Không để chờ lâu, hắn kéo áo cô xuống bất chấp thái độ cô và không thèm xem nét mặt cô ra sao. Luôn thích làm những điều mình thích mà không để ý tới thái độ của người khác

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv