Cô hồi hộp khi nghe anh hỏi cô vài điều, cô chưa bao giờ gặp anh cả, sao anh lại hỏi cô.
Hoseok: Cậu có biết... Người tên Jiyoung không?
Jimin: Là em gái tớ...
Hoseok: Thật sao?
Cô chả hiểu gì cả, sao anh lại biết tên em gái cô, rốt cuộc anh là ai? Sao lại hỏi cô về em gái?.
Jimin: Sao cậu lại hỏi vậy?
Hoseok: Cậu không nhớ mình sao?
Jimin:...
Hoseok: Tớ là cậu con trai hồi nhỏ đã đuổi đám người bắt nạt các cậu í!
Cô nhớ lại, lúc em gái cô, Jiyoung đi chơi ở công viên đụng trúng một nhóm người, họ còn ăn hiếp nên Jimin vội chạy tới.
Jimin: Các cậu làm gì em ấy vậy?
Tên đại ca: Con nhỏ này đụng trúng tôi nhưng nó không chịu xin lỗi...
Jimin: Như vậy cậu lại ăn hiếp nó!
Jiyoung: Họ lấy búp bê của em...!
Cô liều mình lấy lại búp bê, lúc đó cô cũng không sợ ai hết, nhưng khi trong cuộc dằn co lấy lại em búp bê, do cô là con gái nên không đủ sức kéo với hắn nên bị hắn xô cho té, hắn định đánh cô nhưng lại bị 1 người khác ngăn lại.
Cậu bé: Đúng là 1 lũ đáng ghét, sao lại đi ăn hiếp người khác chứ... Mà lại là con gái...
Tên đàn em: Thì sao?
Sau khi đánh nhau 1 trận quyết liệt cậu bé ấy thương tích đầy mình, nhưng cũng cho tụi nó 1 trận biết thế nào là lễ độ.
Jimin: Cậu có sao không?
Cậu bé: Tớ không sao... Chỉ là trầy xướt nhẹ thui... Hahaha!
Cô khó hiểu khi thấy cậu bị đánh mà cười ha hả như không có chuyện gì sảy ra.
Jimin: Dù gì... Cảm ơn cậu nhé!
Cậu bé: Không có gì! Mà búp bê của cậu này... ( đưa cho Jiyoung)
Cô bé mừng rỡ khi nhận lại còn búp bê, đồng thời cũng hôn tặng cậu lại để cảm ơn ( cái này gọi là tình yêu con nít này), cậu quay sang chổ khác đỏ mặt.
Jiyoung: Oppa ~~~ anh tên gì thế?
Cậu bé: Cứ gọi anh là Jung Hoseok...
Jiyoung: Hoseok... Em không thích gọi là Hoseok... Em muốn gọi là J Hope cơ ~~~
Jimin: Nè... Jiyoung...
Hoseok: Thì ra em tên Jiyoung... Còn chị em là Jimin!
Jiyoung: Vâng...
Hoseok: Anh mong 3 ta sẽ là bạn tốt...
Cô nhớ lại rồi mỉm cười nhìn anh, anh cảm thấy hơi vui khi cô nhớ lại.
Jimin: Thì ra là cậu, sao lâu lắm mới về Hàn thế?
Hoseok: Tại nhà tớ có công việc nên...
Jimin: Tớ hiểu rồi...
Hoseok: Jiyoung... Bây giờ thế nào?
Jimin: Em ấy... Về Mĩ rồi...
Hoseok ngạc nhiên trước câu nói của cô, sao Jiyounh lại về Mĩ, anh đã dặn trước khi đi, anh sẽ về thăm Jiyoung mà!, chẳng lẽ cô không tin anh?, anh về Hàn cô lại bay sang Mĩ, thật là ông trời chia cách anh và cô mà...
Jimin:...
Hoseok: Chừng nào cô ấy về...
Jimin: Khoảng 2 tuần nữa, nó bảo sẽ về Hàn nhanh nhất có thể, nữa thì cậu có thể gặp lại nó rồi!
Anh nghe được câu này, cũng vui lên hẳn, thật ra ông trời lại không cho anh đến nổi cùng đường!
Hoseok: Vậy cảm ơn... Tớ xin phép!
Jimin: Vâng...
Cô quay trở lại với đống bài tập, thật là ủê oải.
/ Cuối cùng cũng xong /
Jimin bây giờ mới cảm thấy cái bụng hơi cồn cào, nên quyết định chạy xuống căn tin ăn một ít bánh, nhưng cô vừa đi ngang mặt đứa đại tỉ của lớp kế bên thì cô ta cố ý đặt ly nước đổ vào Jimin, khiến ai nấy đều nhìn cô chằm chằm.
Đại tỉ: Ái chà... Xin lỗi nhé!
Con nhỏ đại tỉ đưa cái giọng chua chát kèm theo cái điệu bộ khinh người, Jimin nhìn quần áo mình ướt nhẹp, cô biết cô ta cố tình làm như vậy, cho nên cô chẳng nói lời nào mà lật đật chạy vào nhà vệ sinh.
Jimin: Haizzz!
Đại tỉ: Cô có sao không?
Cùng lúc đó cô gái đại tỉ bước vào, có 2, 3 đứa cùng nhóm với cô ta, mặt mày thì băng bó do hậu quả đánh nhau gây ra còn cô gái được xem là đại tỉ tên là YooNa...
Jimin: Mình không sao...
Jimin lau hết chổ bẩn bằng nước rồi bước đi, YoonNa vội kéo cô lại, nắm tóc cô giựt ngược lên, khiến cô đau đớn.
Jimin: Đ... Đau quá! Bỏ tớ ra...
YoonNa: Mày mà còn lảng vảng nói chuyện với Hoseok là chết với tao...
Jimin: Mình... Không hiểu gì hết!
YoonNa: Có phải mày muốn thả thính Hoseok... Đúng không?
Jimin: Mình không có...
YoonNa: Còn chối... Xé áo nó cho tao!
Bọn chúng chạy đến, người thì nắm tóc Jimin, người thì đá vào bụng cô, người thì tán vào mặt cô, YoonNa thì quay clip khi cô bị đánh rồi bị xé áo, cô là hét lên trong nhà vệ sinh, nên mọi người kéo nhau xem, chỉ thấy Jimin nằm lăn lộn ở trỏng, Jin và JungKook kéo cô dậy.
JungKook: Cậu... Có sao không?
Jin: Rốt cuộc là ai đã đánh cậu...
Jimin: * lắc đầu *
Họ nhìn cô, áo thì không thấy, chỉ còn lại áo bên trong, cô không nói thêm lời nào mà chỉ khóc nấc lên thôi!. Họ phải xin cho cô giáo cho cô về rồi kêu cô mặc áo khoác JungKook để về.
Jin: Chắc chắn là YoonNa...
JungKook: Sao cậu biết?
Jin: Vì tớ biết cô ta luôn chẳng ưa gì tụi mình, nhất là Jimin, cô ta luôn tìm đủ mọi cách để hại Min!
JungKook: Sao Min lại không nói là cô ta chứ?
Jin: Chắc YoonNa đã nói gì với cậu ấy rồi... Không cho cậu ấy nói...
JungKook: Hay là cô ta quay cái clip mà Jimin bị xé áo, nếu Min nói với cậu thì cậu sẽ tìm cô ta trả thù, rồi cô ta sẽ đăng cái clip đó trên youtube hay twitter!
Kết luận của JungKook hoàn toàn chính xác, chẳng cần phải biết Jimin nói hay không, họ đã kết luận trong vài phút!, Jin quyết sẽ làm cho YoonNa bẻ mặt.
JungKook: Ấy chết... Ai sẽ chăm sóc cho NamJoon đây? ( cô nói nhỏ)
Jin: Hả...
JungKook: Ờ không có gì!
Họ về lớp khi nghe tiếng chuông, JungKook thì phải ở nhà vì ba mẹ cô mất đi về Cannađa, còn Taehyung khi cô hỏi thì anh lắc đầu bảo, anh phải làm bài tập do sắp đến thi Toán trên mạng rồi, anh phải quyết tâm cho lớp nở mặt mở mài, cô giáo đặc kì vọng vào cậu rất nhiều, nên cậu không bỏ được việc học, vậy thì ai sẽ chăm sóc NamJoon đây?, Jimin thì không được vì cô ấy vẫn còn sốc do việc ấy.
JungKook: Jin!
Cô phải buộc lòng nói ra, không ai lo cho anh cả, Jin rất nghe lời cô nên việc thuyết phục là chuyện nhỏ, chỉ cần làm điệu bộ đáng thương một chút...
Jin: Sao?
JungKook: Hôm nay cậu có rảnh không?
Jin: Rảnh! Nhưng mà chi vậy?
JungKook: Cậu hứa với tớ nhé... Cậu sẽ giúp tớ...
Jin: Ờ...
JungKook: Cậu đến bệnh viện chăm sóc NamJoon giùm mình nhé...
Jin:...
JungKook: Tớ xin cậu... Nhà tớ đi vắng hết rồi, còn Taehyung thì phải lo học để thi Toán trên mạng mà...
Jin: Không bao giờ! Tớ không bao giờ giúp cậu việc này!
JungKook: Đi mà ~~~
Cô làm điệu bộ aegyo không giống ai của mình, lúc thì trợn mắt lúc thì chu mỏ, rồi bắn tym, rồi làm bông hoa, Jin chỉ nhịn cười mà cũng không thể.
Jin: Được rồi...
JungKook: Cảm ơn nhé!
Jin nói vậy thôi, chứ cô còn giận anh nhiều lắm, anh mà không biết ơn cô thì có mà nằm viện suốt năm, cô quay trở về nhà rồi nấu cho anh tô cháo, Jin nổi tiếng là nấu ăn ngon mà! Nên cháo cô nấu là số 1, cô thay bộ váy trắng tinh khiết của mình vì cô thích màu trắng.
/ Bệnh viện /
Jin: Y tá! Bệnh nhân NamJoon ở phòng mấy vậy? ( nhỏ nhẹ bảo)
Y tá: Bệnh nhân này nằm ở phòng số 4 thưa cô... ( cô y tá cười nhỏ nhẹ)
Jin: Cảm ơn cô...
Jin tìm ra phòng bệnh ở đó chỉ có anh nằm, anh đang ngủ cho nên cô khép nhẹ cửa, chỉ nhìn người con trai đó ngủ.
Jin: Mình nhớ chỉ đánh anh ta nhẹ tay thôi mà... Sao lại vậy?
Nhìn anh mí mắt bị bầm tím, bụng thì băng bó vết thương, trong anh rất tội nghiệp.
Jin: Haizz... Sao JungKook lại kêu mình chăm sóc anh ta chớ! Hắn có gia đình mà...
Nhắc mới nhớ, những lần đi họp, gia đình anh chẳng ra gì cả! Chuyện này là sao?, suy nghĩ chắc tên khốn này không muốn cho ba mẹ biết vì sợ bị ăn đập.
/ 1 lùc lâu sau /
Anh tỉnh dậy nằm thấy ngời bên cạnh đang ngồi ngủ say xưa, khi ngủ Jin như 1 nữ thần vậy, kết hợp với bộ váy trắng nhìn không khác gì thiên thần.
NamJoon: Trời... Đúng là...
Anh nói vậy thôi, chứ mãi mê ngắm người con gái ấy được 1 lúc thì cô tỉnh ngủ, cô dụi mắt đưa đôi mắt tròn xoe 2 mí nhìn anh, anh cảm thấy cảm giác hơi la lạ, tim đập loạn nhịp, mặt anh đỏ ửng.
Jin: Tỉnh rồi hả? Ngủ gì như con lợn thế?
Cái mặt đỏ ửng của NamJoon trở lại vị trí bình thường khó nghe giọng chua lè, lạnh lùng của Jin, theo thói quen anh ngồi dậy rồi nghênh mặt.
NamJoon: Cô đang tự nói cô hả? Lúc tôi thức thì thấy cô ngủ say rồi...
Jin: Im giùm... Tôi có nấu cháo cho anh này!
Cô bước lại chổ để khay đựng cháo, lấy muỗng rồi đưa cho anh, anh nhíu mày.
NamJoon: Cô bỏ thuốc độc vô cháo thì sao... Tôi không ăn đâu!
Jin: Tôi chưa bỏ đâu... Anh ăn đi!
NamJoon:...
Anh đói nên cầm tô cháo ăn rất ngon lành, Jin cười rất tươi.
NamJoon: Nè! Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó chứ!
Jin: Sao... Rồi sao?
NamJoon: Cô đanh đá quá đi!
Jin: Xớ...
Anh ăn xong rồi như 1 con mèo mà chùm chăn lại, ngồi đọc truyện, cô đem tô rồi chút về rửa, ngồi trên ghế sofa nhìn anh.
NamJoon: Đừng có nhìn tôi... Bộ cô thích tôi lắm hả?
Jin:... Ai thèm!
NamJoon: Mà tôi nói thật nha! Cô mặc bộ áo trắng giống con ma lắm đó!
Jin: Hả?
Anh biết cô sợ ma nên định nhát cầm quyển truyện đưa lên, chỉ in hình cô gái mặc áo trắng xỏa tóc, mắt thì chảy máu còn miệng thì bị xé rách ra, nhìn thật đáng sợ, cô che mắt lại.
Jin: Yahhh! Ghê quá đi...
NamJoon: Cô sợ sao?
Jin: Tôi sợ lắm... Huhu
Cô sợ đến thế, anh chỉ mà ôm bụng cười, anh nghĩ nên đặc biệt hiệu cho cô là: Đại tỉ sợ ma ".
NamJoon: Muốn nghe chuyện không?
Jin: Muốn...
NamJoon: Đúng là con gái... Sợ ma mà lại thích nghe chuyện ma!
- Hết phần 4 -