Sáng hôm sau.
Jimin ưỡn ẹo mở mắt ra nhìn xung quanh. Ánh sáng chiếu gọi vào mắt làm cô phải bất giác nhíu mày lại khó chịu vô cùng. Đi học đối với cô như một cực hình từ khi yêu hắn vậy. Cô trở nên lười biếng trong việc đi học và chỉ muốn ở nhà cùng với hắn thôi. Theo thói quen, cô với tay sang bên chỗ hắn nằm, tìm kiếm hơi ấm của hắn. Nhưng bên chỗ hắn trống vắng làm cô bật dậy rồi quay sang chỗ mà hắn hôm qua ngủ nhưng không thấy hắn đâu. Cô loạng choạng bò ra giường để đi kiếm hắn. Không biết từ khi nào mà cô lại có thói quen rằng không thể nào thở mỗi khi thức dậy mà thiếu hắn được. Cô muốn hắn gọi mình dậy, cô muốn được nghe giọng nói trầm trầm ấy đầu tiên nhất.
Bất giác cô vừa xuống nhà vừa kêu lớn tên hắn.
- Min YoonGi! Anh đã dậy rồi ư??
Chờ một chút không có ai đáp lại. Cô vừa nhìn xung quanh căn nhà bếp lẫn phòng khác rồi lại kêu thêm một tiếng nữa xem có ai hồi đáp hay không.
- YoonGi a~~~...Anh có ở đây không, trả lời em đi!~~~
Lần này là không một chút tiếng nói đáp lễ. Cô trở nên lo lắng hơn khi thấy thiếu hắn. Nghĩ ngợi rằng hôm qua hắn đã giận cô và về nhà hắn rồi ư? Nhưng sao lại không báo cho cô một tiếng. Sự lo lắng kèm thêm một chút gì đó gọi là sợ hãi bao trùm lấy cô. Lấy chiếc điện thoại trên bàn, cô gọi đến số quen thuộc mà cô nhớ rất rõ từng chút một. Cô bấm phím gọi cho hắn xem sao.
1 cuộc đến 5 cuộc vẫn không thấy hắn bất máy. Cô nghĩ hắn giận thật rồi, xem ra cô hơi mạnh miệng nói về Hoseok, không ngờ hắn lại có thể ghen đến mức như thế.
Gạt qua một bên, cô chuẩn bị đi học để có thể kịp giờ và cũng tìm cách làm hòa với hắn luôn.
/ Trường BigHit thân yêu:v /
Cô vừa đi vừa cầm máy điện thoại trên tay. Đôi mắt chăm chăm nhìn vào tin nhắn. Cô nhắn cho hắn rất nhiều tin đến mức cô không thể nào đọc hết. Cô lo... Lo lắm! Không biết tại sao lòng cô có thể bất an đến như vậy!. Một nỗi sợ vô hình luôn cứ hiện lên trên đầu cô. Đang đi thì bỗng...
* Rầm *
Một top nữ sinh khóa trên đụng trúng cô. Ả đầu đàn quát lớn trước mặt cô.
- Mày không đi đường à?
Cô đứng dậy, đôi mắt buồn bã nói.
- Tôi xin lỗi!_Chất giọng nhẹ nhàng.
- À...Hình như mày là bạn gái của YoonGi nhỉ? Sao mày có thể làm người yêu được anh ấy cơ chứ??... Loại nghèo như mày thì sao lại xứng với anh ấy?
Ả sực nhớ rồi cười nhếch môi khinh bỉ. Cô im lặng không quan tâm rồi bước đi. Vì cô quen với việc này rồi, mấy ả cứ thích ức hiếp người khác nên cô không cần để tâm đến.
- Nè! Tụi tao đang nói chuyện với mày đó! Đồ kinh tởm!
- Nếu kinh tởm tôi thì xin hãy đừng nói chuyện, nếu không sẽ làm cô...dơ bẩn theo đó!
Jimin liếc mắt đanh đá nhìn chẳng nể sợ ai. Ả trợn mắt, giơ tay định tát cô nhưng không thành. Vì SeokJin đang đi tới, ả vội rút tay lại xem như không có chuyện gì. Buông lời to tiếng nói.
- Coi như hôm nay tao không kiếm chuyện với mày vậy! Đi thôi tụi bây!
Ả kêu đồng bộ bỏ đi. Cô đứng đó lắc đầu, chỉ giỏi cái miệng là hay chứ có làm được tích sự gì??. SeokJin hậm hực đi hiên ngang đến Jimin, Jimin ngạc nhiên hỏi.
- Chuyện gì mà thấy bực vậy?
- Thì cái tên chết bầm NamJoon chứ ai! Cái đồ....Đúng thiệt là....
Cô bật cười thành tiếng thì ra SeokJin đang nói đến NamJoon, thảo nào đôi má đỏ ửng lên thế kia. Là đang giận dỗi cơ đấy! Ấy thế mà bảo là không thương!
Thấy bạn mình cười mỉm chi, SeokJin nói.
- Cười gì cơ?
- À không...Hai người làm tôi mắc cười quá đi!
- Đến khi hắn tới trường sẽ cho hắn biết tay!_Bẻ tay rôm rốp.
- Hắn làm gì cậu??_Cô tò mò hỏi nhỏ.
- Thì....
Cô định nói nhưng không thể nói được, chuyện hôm qua cô mà nói ra chắc Jimin cười cho thối mặt. Chỉ là một phút dại khờ thôi mà ( T/G: Ây da, chỉ là một phút dại trai thôi mà!).
Cô lắc đầu không cho Jimin biết. Jimin chỉ cười trừ rồi bảo.
- Thôi tớ đi về lớp! Mà cậu có thấy YoonGi đâu không?_Jimin nhớ ra.
- Không, tớ không thấy gã ở trường!
- Vậy à! Tớ đi về lớp vậy.
Đôi mắt cô buồn bã, lòng thầm nghĩ...Min YoonGi rốt cuộc là anh đã đi đâu??...Sao anh lại không nói tiếng nào mà biến mất...Jimin mệt mỏi đi về lớp.
Chẳng thèm đoái hoài gì đến ai cả. JungKook có lại bắt chuyện nhưng Jimin cứ bảo là mệt nên không muốn nói. Cô nằm gục xuống bàn, kiểm tra điện thoại xem hắn có nhắn cho mình không.
Không! Không một tin nhắn nào cả. Chẳng một cuộc gọi điện...
Park Jimin lo lắng bất an trong lòng rằng YoonGi bị bắt về nhà chăng??... Định sẽ rằng học xong tiết cuối cô sẽ đi tìm hắn. Xem hắn đang ở phương trời nào.
.............................
- -------- Tại nhà YoonGi ---------------
*Rầm rầm*
Bàn ghế quăng tứ tung, tiếng roi da văng vẳng khắp căn phòng. Tạo nên tiếng điếc tai rồi dừng lại bất chợt. Tiếng đập đồ không ngừng của con người kia. Chẳng ai khác là Min YoonGi, hắn điên tiết lên đập đồ chẳng quan tâm đến người trước mặt. Quản gia và hầu gái đứng đó chân tay run rẩy sợ hãi chẳng biết làm gì. Cách tốt nhất là im lặng với cuộc ẩu đả của đôi bên. Một bên là Min YoonGi như một con thú hoang lâu ngày không được tự do đang cố gắng đập nát căn biệt thự này để có thể thoát ra, còn bên kia đang đứng đó cầm chiếc roi da, đôi mắt chán chường nhìn cảnh vật xung quanh rối loạn. Đó là cha của hắn. Kế bên là mẹ kế của hắn. Khuôn mặt bà lặng ngắt nhìn hắn, rõ là bà ta ghét cậu nhưng vẫn cứ giả bộ là mẹ kế hiền hậu. Sau một hồi, ba YoonGi lên tiếng.
- Có thôi đi ngay không??
- ....
Hắn đá văng chiếc ghế kia trúng vách tường tạo ra một tiếng rầm mạnh. Lặng lẽ quay sang phía hai người, đôi mắt ánh lên tia đỏ như ác quỷ, khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm nhìn hai người. Mái tóc màu hạt dẻ rối bời. Quần áo sọc sệt, giở giọng quát lớn làm cho mấy người hầu giật mình.
- Tôi hỏi ông, tấm ảnh kỉ niệm của mẹ tôi ông giấu ở đâu rồi??
- Ta đã nói là nó cũ kĩ lắm rồi, kiếm nó làm gì cơ chứ?_Cha hắn nghiêm trang đáp.
- Nó ở đâu?_Hắn nghiến răng.
Bà ta cất giọng làm cho hắn di ứng lên nói.
- Mẹ xin lỗi, mẹ thấy nó đã cũ nên mẹ bỏ đi rồi!
Cậu nghe thế lại càng điên tiết lên quát lớn.
- Ai cho bà quăng???
- Mẹ xin lỗi con!_Bà ta giả giọng tội nghiệp.
- ... Mẹ?? Bà có tư cách gọi tôi là mẹ?... Bà chỉ là đồ trang trí để làm bức bình phong thôi! Bà có cái tư cách gì gọi tôi là mẹ? Bà chẳng có cái tư cách đó!
- Đủ rồi, đừng có hỗn láo như thế!
Ba hắn gắt lên, vung gậy định đánh hắn nhưng khựng lại mấy nhịp, đôi mắt chằn chừ không muốn. Hắn nhìn thấy vậy mỉm cười nhạt nhẽo đáp.
- Hơ, định đánh tôi nhưng lại không muốn?...Đừng cố giả vờ nữa, chẳng phải ông muốn đánh chết tôi như là đánh chết mẹ của tôi vậy! Đến đây!....Hãy cứ đánh cho thỏa thích đến khi ông cảm thấy mãn nguyện!
- Được rồi đó YoonGi, là lỗi của mẹ hết cả!!
- Bà im đi, bà chẳng có quyền gì ở đây cả!_Cậu chỉ vào mặt bà ta.
- Hai người câm hết đi!
Ông bất lực vứt roi đi, gục mặt xuống không muốn nghĩ đến cảnh tượng trong quá khứ, ông không muốn mình mắc sai lầm kia nữa. Đó là nỗi ám ảnh đã mấy chục năm nay. YoonGi nhìn ngắm thân thể rồi rời khỏi đi lên phòng. Thu dọn đồ đạc của mình, bức ảnh kỉ niệm của mẹ biến mất nên hắn mới như thế, mẹ, đối với hắn là người mà hắn yêu nhất! Chẳng ai khác ngoài người yêu thương hắn, bức ảnh đó hắn trân trọng lắm. Đó là thứ hắn có thể giữ lại trên thế gian này...Nhưng bây giờ hắn lại làm mất tấm ảnh đó ngay chính trong căn nhà dơ bẩn này! Hắn cảm thấy mình thật đáng trách phạt. Rời khỏi đây là sự lựa chọn đúng nhất của hắn.