Tiết trời vào xuân luôn thuần thanh ấm áp, bất quá với phủ Thừa tướng bây giờ thì không phải vậy. Từ sáng người trong cung đã tìm đến, tin tức này truyền khắp Từ phủ, phút chốc liền như nước lạnh tràn vào chảo nóng.
Từ Châu Hiền hay tin có người từ trong cung đến tìm, rất nhanh đoán ra năm phần. Nàng nhịn không được mà cười lạnh, Trữ quân bị ám sát còn chưa thấy đám người này khẩn trương tra án, tróc nã thủ phạm đến như vậy. Chẳng qua một quân quý nhà thị lang bị hạ độc, liền rầm rộ như thể vũ bão.
Đúng là Lâm Duẫn Nhi vốn bị ghẻ lạnh, cả khi bản thân có tính mệnh chi hiểm cũng chẳng ai lưu tâm. Chả trách nàng ấy với ai cũng đề phòng, không tin ai đối tốt cùng mình. Âu cũng là do hoàng cung lạnh lẽo này đưa đẩy mà ra cả.
Bạch Hạ vốn đang sửa sang lại mành treo trước hiên viện tử, từ xa đã trông thấy một đoàn người đông đúc tìm đến. Dẫn đầu là một thái giám vận cung trang tử sắc, phẩm hàm hẳn rất cao.
Nàng sắc mặt tức thì ngưng trọng, lui vào trong cấp báo: "Tiểu thư, người đã đến".
Từ Châu Hiền ngược lại thập phần thư thả, như lệ nấu nước pha trà, tiết tấu không biến động. Nàng tùy tiện nói: "Đã biết".
Bạch Hạ vốn còn chút khẩn trương, lại bị dáng vẻ bình thản này của Châu Hiền làm tiêu thất. Nàng điều tiết hô hấp, lẳng lặng lui người về sau hầu cận chủ tử. Vô luận thế nào nàng vẫn sinh ra tín nhiệm, Từ Châu Hiền sẽ không để thúc thủ chịu chết.
Chưa tới nửa khắc, từ ngoài viện tử đã ồn ào kéo vào. Nguyên lai kẻ dẫn đường cho thái giám lại là Từ Thi Hiền. Đoán chừng nàng ta đã đủ hả hê.
Quả nhiên, vừa vào cửa đã nghe nàng ta cười ôn nhu gọi: "Tam muội, có người trong cung đến tìm muội đây".
Từ Châu Hiền cong môi cười lạnh, nàng ta rất biết châm chọc người khác nhỉ. Nàng thản nhiên rót thêm chén trà, động tác không dao động. Như thể chẳng có gì nghiêm trọng. Ngữ khí nhàn nhạt: "Tạ nhị tỷ đã thông truyền".
Từ Thi Hiền thầm chế nhạo, sắp chết đến nơi mà còn còn nhàn nhã pha trà. Bất quá tâm tính vững vàng như ả tiện nhân này thật khó thấy, đã biết rõ mạng đang treo sợi tóc vậy mà còn thản nhiên như không.
Thái giám đến lần này đã hơn tứ tuần, sắc mặt lão luyện. Hắn cũng không muốn nhiều lời, phất cây phất trần trên tay. Thị nhân sau lưng liền bưng đến khay khổ phủ khăn đến, đặt ngay trước mắt Từ Châu Hiền.
Hắn ta the thé nói: "Từ tiểu thư là người thông minh, tự tiểu thư nên lựa chọn, đây là ân điển của nương nương cho người vì từng cứu giá Trữ quân".
Chuyện cứu giá chỉ mới vừa đây, vào miệng hắn ta lại như đã nể ân tình nhiều năm. Đúng là nhất nhật thiên lý. Một ngày đi cả trăm dặm, mới vừa là người có công cứu giá, rất nhanh thì biến thành tội đồ. Âu cũng chỉ có hoàng cung hiểm ác này làm được.
Từ Châu Hiền vẫn không biểu tình gì, nàng nâng chén trà lên khóe môi, nhấp từng ngụm nhỏ. Động tác đơn giản mà nhã nhặn. Tên thái giám kia lại có chút tán thưởng Từ Châu Hiền, quân quý vững vàng như thế này, đã lâu hắn không nhìn thấy lại.
Nếu sinh ra mệnh tốt một chút, không chừng còn có thể gầy dựng dã tâm, bất quá hiện tại rất nhanh thì hương tiêu ngọc vẫn.
Hắn ta phất tay một cái liền mở khăn trùm khay gỗ ra. Thấy rõ bên trong là gì Từ Thi Hiền liền khoa trương kêu lớn. Sau đó khóe môi ả ta liền nhiễm đầy cười lạnh, thập phần chế nhạo.
Trên khay ngay ngắn đặt một bình rượu gốm sứ, một thanh chủy thủ nạm ngọc cùng ba thước lụa trắng. Ẩn ý ở đây là gì, khỏi nói cũng quá rõ. Từ Châu Hiền dựng mưu ám hại hoàng hậu đương triều, cứ vậy bị phán án tử.
Từ Châu Hiền lại không thèm nhìn đến mấy thứ đó. Nàng đặt lại chén trà xuống bàn, tiếu tấu vẫn chậm rãi từ tốn. Hỏa lô đốt cháy tàn phân nửa, hương khí bốc lên từng đợt.
Lúc này nàng mới chậm rì rì đứng dậy, chỉ là động tác đơn giản nhưng lại vô thức làm tên thái giám lui lại một bước. Nàng đứng chững chạc mà đoan trang, phảng phất một cỗ cung cách sâm nghiêm đã ăn vào xương tủy.
Lão thái giám lại lo sợ nàng thấy chết phát rồ nên thẳng giọng đe dọa: "Từ tiểu thư, lệnh trên khó kháng lại, người đừng làm khó lão nô".
Từ Thi Hiền chỉ hận không ép Từ Châu Hiền chết ngay. Vậy nên giả nhân giả nghĩa thuyết phục: "Tam muội... tỷ cũng không ngờ chuyện đến cơ sự này... muội, tỷ nhất định sẽ cầu phụ thân chủ trì tang sự cho muội... muội không cần bận lòng", nói đến đây ả ta đã sụt sùi nước mắt.
Từ Châu Hiền chỉ cười không đáp, lại trông thấy Bạch Thúy từ ngoài tiến vào, quy củ ôm theo một tráp gỗ tầm nửa thước vuông. Nàng ta từ tốn thi lễ rồi đứng ra sau lưng Từ Châu Hiền.
Từ Châu Hiền biết chuyện đã thành liền cười nhẹ, phất tay ra hiệu. Bạch Hạ liền hiểu ý mang phi phong đến phủ thêm cho nàng. Từ đầu chí cuối nàng không hề biểu lộ sợ hãi gì, không biến động cũng không thất lễ. Như thể nàng mới là người nắm quyền chủ động trong mọi thứ.
Tất cả những gì đang diễn ra bất quá là những con cờ chuyển động. Còn nàng mới kẻ đánh cờ, nắm mọi quyền sinh sát trong tay.
Lão thái giám thất thố hét lên: "To gan!! Đã là tội đồ, không lẽ ngươi không định quy án?!".
Từ Châu Hiền lúc này mới hơi động khóe mắt, nhạt nhẽo lặp lại: "Tội đồ? Ta ngược lại còn chưa nhận được chiếu chỉ định tội của thánh thượng. Không lẽ một lão thái giám như ngươi, quyền còn cao hơn bệ hạ?".
Lão thái giám vô thức run rẩy, là vì sợ mà run rẩy. Nữ nhân này thật sự quá lớn gan, nàng ta nghĩ bản thân còn giãy giụa được chăng? Hoàng hậu có ý xử tử nàng ta, thánh thượng không nói chính là ngầm đồng ý. Nàng ta nghĩ ở đây lý lẽ thì cứu vãn được bao nhiêu? Quả thật lớn gan đến cực điểm!!
Từ Châu Hiền không chút biến động cầm lại khay gỗ, đặt lại vào tay lão thái giám. Bình thản nói: "Mọi chuyện để ta vào cung rồi hẳn nói, ta không tin đế hậu chưa định tội rõ ràng mà phán tử".
Một lời nói ra liền làm, Từ Châu Hiền cứ vậy bình thản mang theo lão thái giám cùng hai nha hoàn thiếp thân vào cung. Từ Thi Hiền đều là không thể tin cùng khiếp sợ rồi.
Bị phán án tử mà trấn tĩnh như vậy, thậm chí một tiếng kêu khóc cũng không có, cứ thế vào cung kêu oan. Bản lĩnh như vậy, trấn định như vậy, đổi lại là Từ Thi Hiền, ả ta sẽ chẳng bao giờ dám làm. Nếu có, chính là chạy đến phủ thượng thư kêu khóc để người khác giúp đỡ cho.
...
Tin Từ Châu Hiền mang theo "vật ân điển" vào lại cung, người đầu tiên hay tin là hoàng hậu. Nàng ta vốn còn nằm trên giường bệnh mà không nén được kinh hãi. Rốt cuộc ả thứ nữ này lá gan lớn đế thế nào?!
Cung tỳ hầu cận bên cạnh đều kinh hoảng, nàng ta tiến đến, ngưng trọng hỏi: "Nương nương, ta phải làm gì tiếp theo?".
Vu hậu mơ hồ thấy bất an, nàng ta đã đánh đổi nhiều lắm mới bày ra kế để triệt để diệt trừ Từ Châu Hiền. Tuyệt không để thứ nữ này vẫy vùng chống lại, nàng ta không bao giờ muốn nhìn thấy bên cạnh Lâm Duẫn Nhi có thêm một quân quý. Tuyệt đối không được!!!
Chỉ nghe tiếng Vu hậu từ trong mành che truyền ra: "Cứ cho ả ta vào cung. Ta muốn xem thứ nữ này giở được trò quỷ gì. Còn ngươi, đi gọi hoàng thượng đến, nhất định phải gọi được người. Cũng tìm cách đưa Duẫn Nhi đến đây".
Thị tỳ lĩnh lệnh liền thoái lui. Gọi hoàng thượng đến không khó, bất quá phải nhẫn nhịn thêm một cái Lệ phi theo chân. Ngược lại muốn tìm Trữ quân "hiếu động" suốt ngày chạy loạn hoàng cung thì khó hơn nhiều.
Mất gần canh giờ, thị tỳ mới dẫn được Lâm Duẫn Nhi đến chỗ Vu hậu. Lúc này hoàng thượng vẫn còn chưa tới.
Vu hậu suy yếu nằm giường bệnh, che mành tịnh dưỡng. Nghe thấy Lâm Duẫn Nhi đến liền ôn nhu gọi: "Duẫn Nhi...".
Lâm Duẫn Nhi lệch đầu qua một bên, ngây ngốc lại vô hại. Như thể thắc mắc mẫu hậu mình vì cái gì lại chơi trốn tìm, núp sau mành vải như vậy?
Vu hậu cười yếu ớt, nàng nhẹ giọng: "Duẫn Nhi, mẫu hậu bệnh rất nặng, muốn Duẫn Nhi bồi mẫu hậu được không?".
Lâm Duẫn Nhi tròn tròn mắt phượng, mất một lúc mới hiểu hết ý tứ của Vu hậu. Nàng hưng chí nói: "Ưm...được...được...Duẫn Nhi, bồi mẫu hậu...".
Vu hậu cười nhẹ, lại trầm trầm nói: "Duẫn Nhi có nhớ mẫu phi của mình không?".
Lâm Duẫn Nhi không đáp, nàng lại đang bận bịu ăn vụn điểm tâm đặt trên bàn. Vu hậu cách một lớp mành, thấy nàng ngốc như vậy liền mềm mại cười.
Sâu trong mắt một mảnh ám trầm,Vu hậu đương nhiên biết Lâm Duẫn Nhi là cái gai trong mắt Lâm Hinh Phúc. Bất quá nếu một ngày Lâm Duẫn Nhi thành công lên ngôi, nàng ta liền trở thành Thái hậu. Khi đó một hoàng đế ngốc, quyền lực đều vào tay nàng ta. Phải nói, Lâm Duẫn Nhi sống tốt mới có lợi cho Vu hậu.
Nghĩ đến đây, Vu hậu càng nhiệt tình với Lâm Duẫn Nhi, cho gọi thị nhân mang thêm điểm tâm.
Một khắc sau mới nghe thấy tiếng quỳ lạy thỉnh an, đoán chừng Lâm đế cùng Lệ phi đã đến.
Mà Từ Châu Hiền lúc này cũng chân trước chân sau vào cung. Lúc nàng xin yết kiến hoàng hậu, lại rất dễ dàng. Đoán chừng đối phương cũng đang nghênh đợi nàng vào bẫy. Chuyến đi này, nàng có thể sống, cũng có thể chết không toàn thây.
Bất quá Từ Châu Hiền không tin lão thiên gia nhanh vậy lại muốn mạng nàng. Hơn cả nàng còn muốn chứng minh cho Lâm Duẫn Nhi thấy nàng đủ năng lực để phù nàng ấy đăng cơ. Nàng tuyệt không thể cứ như vậy bị nghiền chết!!
...
Lúc Từ Châu Hiền bình thản vào được tẩm cung hoàng hậu đã thấy bên trong tề tựu đủ đại nhân vật. Duy nhất hoàng hậu thì giấu người sau bức mành lớn, đoán chừng đang "dưỡng bệnh" trên giường.
Hoàng thượng cùng Lệ phi ngồi cùng trà kỉ, còn đang vui vẻ trêu ghẹo nhau, không khí thập phần ám muội. Ngược lại Lâm Duẫn Nhi ngồi đối diện vẫn còn nhai điểm tâm đến tận hứng.
Từ Châu Hiền mang theo hai nô tỳ thiếp thân chậm rãi tiến vào, lão thái giám ngược lại phải bưng theo khay gỗ, cước bộ phù phiếm theo chân các nàng.
Hắn là phụng lệnh Vu hậu hành sự, chuyện không thành mà còn bị Từ Châu Hiền kinh nhiễu thế này, nương nương có trách phạt lên đầu hắn không đây?
Từ Châu Hiền không mặn nhạt quỳ xuống hành lễ, chỉnh tề một lượt thỉnh an toàn bộ đại nhân vật. Vẻ mặt nàng vẫn nhạt nhẽo vô vị, sóng lưng thẳng tắp như trúc.
Mất một lúc Lâm đế mới phân cho nàng ánh mắt. Hắn cũng không cho nàng miễn lễ, lạnh nhạt nói: "Từ Châu Hiền, ngươi có biết tội của mình?".
Một lời đơn giản mà uy áp tràn ra tứ phía, nhắc nhở Từ Châu Hiền nhớ rõ nàng đang đối đầu với ai. Hắn chính thiên tử Đông Yên, là hoàng tước đứng đầu thiên hạ. Nghịch ý hắn là nghịch ý cả thiên hạ!!
Từ Châu Hiền nâng hai tay thành thủ hình chữ nhất đặt ngang mi mắt, tư thái kính cẩn nhưng không khuất phục. Nàng từng chữ một rõ ràng: "Hồi bệ hạ, tiểu nữ đến giờ vẫn chưa rõ bản thân đã phạm tội gì, cầu bệ hạ cho một lời công đạo!".
Lời này vừa dứt, toàn chính điện liền ngưng trọng, cả tiếng hút khí lạnh cũng phá lệ rõ ràng.
Không sợ hãi, không kêu khóc, cũng không rườm rà vòng vo. Một lời của Từ Châu Hiền cứ vậy thẳng thừng. Trực tiếp nói rõ bản thân không rõ chuyện gì đã xảy ra, mà là bị chính đế hậu hàm oan.
Thắng thắn như vậy, khảng khái như vậy, ngược lại khiến người khác kinh hãi vô cùng. Nữ quân quý này là gan quá lớn, hay cơ bản không biết sợ?! Dám xích lõa tuyên chiến cùng hoàng uy, nàng ta ngại mệnh mình quá dài hay sao?!
Lâm Duẫn Nhi tại góc khuất, sâu kín nhìn Từ Châu Hiền. Sâu trong phượng mâu dâng lên một tia thưởng thức rồi biến mất. Nếu nữ nhân này hôm nay có thể sống sót trở ra. E là thiên cổ Đông Yên lần đầu mới thấy, dám bác bỏ định tội từ hoàng thượng, không phải kẻ nào cũng lớn mật đến như vậy.
Lâm đế nheo mắt nhìn Từ Châu Hiền, ý tứ đã mang theo một tia nguy hiểm. Đổi lại Từ Châu Hiền vẫn như trước thản nhiên, một đôi đồng tử trơn bóng không thấy đáy. Tựa như một tấm gương đồng cổ kính, dù xảy ra chuyện gì nàng cũng phẳng lặng phản chiếu lại mà không biến động.
Từ Thi Vũ nép vào người Lâm đế, thật lâu không hoàn hồn lại được.
Từ Châu Hiền này... quả thật bản lĩnh không phải lớn bình thường. Làm quân quý mà dám đứng trước long nhan bác bỏ như vậy... Nàng ta cũng không có lá gan đó...
...