Bản năng của bách tính luôn sinh ra một tia sợ hãi với hoàng tộc, đó là bản năng của động vật bậc thấp với những kẻ bậc trên. Bạch Hạ không ngoại lệ, dù biết Lâm Duẫn Nhi là một hoàng tước bị ngốc, nàng cũng vẫn không khống chế được mà sợ hãi.
Thấy Lâm Duẫn Nhi đi xa, Bạch Hạ vô thức nhích gần đến Từ Châu Hiền, đè thấp giọng: "Tiểu thư... Điện hạ đây là làm sao?".
Từ Châu Hiền hơi nhấc mắt, diện vô biểu tình. Nàng nhàn nhạt: "Không cần sợ".
Một lời bình đạm của Từ Châu Hiền lại làm Bạch Hạ lẫn Bạch Thúy an tâm lại. Các nàng biết hôm nay sẽ không bước ra khỏi Lưu gia đơn giản, bất quá bọn họ sẽ giở trò gì, các nàng không rõ, chỉ có thể tùy cơ ứng phó.
...
Lễ gia quan của tước quý so với cập kê của quân quý thì giản lược đôi chút. Phần nhiều vẫn là trưởng bối hội họp lại chứng thực sự thành niên của con cháu trong nhà, đồng thời cũng bàn đến chuyện hôn sự. Quan niệm Đông Yên trước giờ vẫn là an bề gia thất mới thăng quan phát đạt được.
Từ Châu Hiền ngồi trong góc khuất, an tĩnh nhìn tràng cảnh tưng bừng náo nhiệt bên kia. Trong mắt một mảnh mê man vô định.
Trà rượu quá ba tuần vẫn không thấy Lưu gia có động tác, chỉ đơn thuần là bày gia yến ăn mừng mà thôi. Nhưng Bạch Hạ tin suy đoán của Châu Hiền chưa bao giờ sai, quả nhiên lúc sau một gia nô bưng rượu đến chỗ các nàng lại "vô ý" trượt tay, đổ cả chén rượu lên người Từ Châu Hiền.
Châu Hiền bật người đứng dậy, Bạch Hạ liền chắn trước người nàng, bén nhọn nhìn tên gia đinh kia. Hắn ta lại rối rít quỳ thụp xuống: "Thỉnh tiểu thư thứ tội... nô tài, nô tài đáng chết... thỉnh tiểu thư thứ tội!!!...".
Từ Châu Hiền mất một lúc mới định thần, ho khan nói: "Khụ... ngươi trước đứng lên".
Bạch Hạ quay lại sâu kín nhìn Từ Châu Hiền, cuối cùng nhẹ gật đầu, Châu Hiền liền hiểu ý.
Tên gia nô diễn khá tốt, run rẩy đến lợi hại, nước mắt đều trào ra, chính là sợ Từ Châu Hiền không vui cáo trạng lại gia chủ, hắn liền xong đời. Nếu là quân quý thông thường, có lẽ đã động lòng trắc ẩn mà tin hắn "vô ý" rồi.
Bạch Hạ lạnh lùng thốt: "Y phục tiểu thư nhà ta đều bị ngươi làm bẩn cả rồi!".
Hắn ta nghĩ ngợi một lúc, vờ rối rắm đề nghị: "Nô, nô tài sẽ nhờ cậy mama quản sự đưa tiểu thư thay y phục được không? Để khách khứa nhìn vào thì thanh danh của tiểu thư làm sao đây?!! Cầu người đừng nói lại với gia chủ, cầu người cứu mạng a!!".
Chỗ trà kỉ của Từ Châu Hiền vốn là góc khuất, đám người dự tiệc lại đang bận bịu nghe Lưu lão gia thuyết giảng gì đó, vậy nên dù có ồn ào cũng không ai để tâm đến.
Từ Châu Hiền gật đầu, tên gia nô kia liền lĩnh lệnh mang theo chủ tớ các nàng ly khai. Suốt quá trình đều không nhấc lên một động tĩnh nào.
Tên gia đinh kia dẫn chủ tớ Châu Hiền đến khách viện gần đó, một đường không nhìn thấy hạ nhân nào khác. Bạch Hạ bước sát lại gần Từ Châu Hiền, thấp giọng: "Tiểu thư, bọn họ... bắt đầu rồi?".
Từ Châu Hiền gợn khóe môi, chính là biểu hiện trả lời. Nàng sâu kín nhìn Bạch Thúy. Hi vọng nha hoàn này không làm hỏng việc, tốt nhất là vậy.
Trước khách viện đúng là có một mama giữ cửa, đơn giản nói vài câu liền đẩy Từ Châu Hiền đang đeo mạn che vào một phòng để thay y phục bẩn ra. Bạch Hạ còn định tiến vào thì ả ta ngăn cản, hòa ái nói: "Hai vị cô nương theo tiểu nhân lấy y phục, không rõ trong viện còn bộ nào vừa với cỡ người Từ tiểu thư đây không, các vị là thiếp thần hầu hạ, chọn lựa sẽ dễ hơn".
Bạch Hạ nhìn mama kia, đáy mắt động nhẹ, nhưng biểu hiện không sứt mẻ, thoải mái lôi kéo Bạch Thúy đang cúi thấp đầu bên cạnh theo ả ta. Bất quá, lúc vừa tiến vào phòng để y phục trong khách viện, ả mama bên ngoài đã ầm vang đóng cửa, tiếng kim loại sắc lạnh vang lên, đoán chừng khóa luôn rồi.
Bạch Hạ chấn kinh, bước nhanh đến vỗ vỗ cửa gỗ, gọi lớn: "Người đâu?! Thế nào lại đóng cửa?!! Mau, mau mở ra!! Người đâu a?!!".
Không ai đáp lại Bạch Hạ, tiếng bước chân xa dần.
Đợi ả mama kia đi xa, Bạch Hạ mới thu hồi tâm tư. Bạch Thúy nãy giờ đứng cạnh nàng vẫn không phản ứng, cuối cùng chỉ nâng đầu gợn môi cười nhẹ.
Bạch Hạ lúc này mới thở ra một hơi, tiến lên một bước, lấy khăn tay ra. Bạch Thúy liền nhận lấy, đạm bạc lau lau mặt mình.
Lớp bột nước lau trôi liền để lộ dung mạo thanh tú, người này trừ Từ Châu Hiền còn có thể là ai?
Thì ra ngay từ đầu, Từ Châu Hiền cùng Bạch Thúy đã hoán đổi thân phận cho nhau, dùng bột nước cùng mạn che mặt giấu đi dung mạo. Một đường giảm thấp tồn tại đến vậy, mục đích chỉ có thể là đối phó với Lưu gia.
"Cạch!!" tiếng khóa bị mở, có người mở cửa. Nguyên lai là A Bộ, hắn ta cạy khóa mở cửa nhưng không tiến vào, cung kính đặt túi vải xuống rồi phi thân đi. Tránh làm thất lễ với Từ Châu Hiền.
Bạch Hạ lập tức tiến đến lấy túi vải, lần nữa đóng cửa, bắt đầu hầu hạ Từ Châu Hiền thay y phục nô tỳ trên người ra.
Tất cả đều diễn ra liền mạch, lưu loát, không một kẽ hở cũng không một tiếng ồn ào. Có thể nói, mọi thứ đều được sắp đặt hoàn mỹ, hoặc cũng có lẽ, Từ Châu Hiền đã sớm dự tính hết mọi khả năng từ trước.
Lại nói chỗ Bạch Thúy, đơn độc ở lại cũng không vi hoảng, tiếng gõ cửa có tiết tấu vang lên, nàng vội ra mở cửa. Đúng là A Bộ, hắn như cũ để lại túi vải, bồi thêm một câu: "Lưu nhị thiếu gia sắp đến" liền phi thân biến mất.
Bạch Thúy sắc mặt ngưng trọng, nàng không do dự tiến vào trong, lưu loát thay y phục thành thị nữ, đồng thời xé rách vào chỗ trên người. Nàng ngồi thụp xuống, vuốt vuốt bụi trên đất rồi lau bừa lên mặt, đồng thời còn hất đổ bàn trà. Làm xong tất cả liền nấp vào khung cửa chờ đợi.
Quả nhiên, chưa tới một khắc liền nghe tiếng bước chân truyền đến: "Ngươi nói ả tiện nhân hay ức hiếp biểu muội là đang thay y phục ở đây?".
Đáp lại là giọng của tên gia đinh làm đổ rượu khi nãy, hắn ta nịnh nọt xuýt xoa: "Bẩm nhị thiếu gia chính là vậy, ả ta đeo mạn che mặt không rõ dung mạo, bất quá đã là quân quý phẩm cấp cao hẳn vị đạo không tồi".
Liền nghe thấy tiếng cười khả ố, đoán không sai là của Lưu nhị thiếu gia, tước quý hoang dâm vô độ của kinh thành.
"Tốt, tốt lắm. Lui xuống lĩnh thưởng, ả thứ nữ này dám cậy thế ức hϊế͙p͙ Hiền nhi, gia đây phải dạy dỗ ả mới được!!"
"Vâng, gia từ từ hưởng thụ a"
...
Bạch Thúy nép sát vào khung cửa, nội tâm cười lạnh. Nguyên lai Từ Thi Hiền cố tình bóng gió để tên hoang dâm này vấy bẩn tiểu thư, còn có Lưu chủ phu, chắc chắn hắn ta cũng nhúng tay không ít.
Bất quá... tiểu thư liệu sự như thần, tất cả đều nằm trong dự tính từ trước cả rồi.
"Ba!"
Cửa phòng ầm vang mở ra, Lưu nhị thiếu gia vênh váo tiến vào, thoạt nhìn sắc mặt hắn xanh xao tái nhợt, bước chân lại không trầm ổn. Hẳn là do túng dục quá độ mà ra.
"Úc? Người đâu?" Hắn ta có chút kinh ngạc, vội ngó nghiêng tìm kiếm, nhưng trong phòng làm gì có đạo nhân ảnh nào, chỉ toàn thấy đổ nát bừa bộn.
"Đông!!!..." tiếng đập vang lên khô khốc, Lưu nhị thiếu gia ngã sóng soài trên đất. Phía sau là Bạch Thúy vẫn còn cầm bình hoa run rẩy. Nàng buông bình hoa ra, kiểm tra một chút thì thở phào. Hắn chưa chết cũng không có máu đổ, nàng chỉ sợ khí lực không chừng mực liền hỏng việc.
...
Lại nói tại sân bày tiệc, một mama kín đáo tiến đến, thì thầm vào tai Lưu chủ phu gì đó. Hắn ta nghe xong liền phất tay cho lui. Vừa lúc Từ Thi Hiền cũng đang dò xét nhìn sang bên này, hắn gật đầu cười thâm ý.
Thu được động tác của Lưu chủ phu, Từ Thi Hiền vui như mở cờ trong bụng, bàn tay kích động đến run rẩy. Hay lắm!!! Nàng không tin hôm nay ả tiện nhân kia không thân bại danh liệt!!!
Điều tiết hô hấp một lúc, Từ Thi Hiền liền vờ lo lắng đứng dậy đi lại tới lui, Lâm Hinh Phúc gần đó thấy vậy thì cười hỏi: "Nhị tiểu thư là làm sao vậy?".
Từ Thi Hiền thẹn thùng vò tay áo, điềm đạm đáp: "Bẩm thế nữ, tam muội không thấy đâu, tiểu nữ là lo lắng cho muội ấy" nói rồi còn cắn cắn môi, rất giống tỷ tỷ lo cho tiểu muội nhà mình.
Lưu chủ phu vừa lúc tiến tới, vờ hỏi vài câu liền thu hút chú ý của nhiều người. Khách khứa nhìn sang hướng này, một quân quý cứ vậy biến mất đúng là lạ lùng.
Vậy nên thuận lý thành chương, một đám người ồn ào kéo nhau đi tìm Từ Châu Hiền. Nếu Châu Hiền ở đây chắc đã không nhịn được mà cười lớn, nàng sao lại được quý trọng đến vậy đây, quả là nội tình có quỷ.
Từ Thi Hiền chủ động đề nghị tìm ở khách viện trước, nàng chỉ "lo lắng" Từ Châu Hiền không khỏe nên đi nghỉ mà thôi.
Vừa tiến vào khách viện đã nghe một mama kinh hô, nhất tề tất cả liền nhìn bà ta. Bà ta lại do dự, một bộ muốn nói lại thôi.
"Mama là sao vậy? Có phải muội muội ta xảy ra chuyện không?", Từ Thi Hiền diễn khá tốt, hốt hoảng nắm tay mama kia hỏi hang, quả làm người ta thổn thức, phải là tỷ muội thâm tình đến chừng nào.
Lưu chủ phu cũng vờ đưa đẩy, dáng vẻ rất để tâm: "Làm sao cứ nói? Tam tiểu thư bị làm sao?".
Mama kia chính là ả mama đã nhốt Bạch Hạ khi nãy, bất quá bây giờ lại làm như không biết, mấp máy môi nói: "Chủ, chủ phu... khi nãy lão nô cũng là thấy nhị thiếu gia tiến vào trong này...".
Nhất tề tất cả đều hút khí lạnh, nhân phẩm Lưu nhị thiếu gia thế nào, kinh thành ai không biết. Chẳng qua, người nhà Lưu gia tư thái cao ngạo, không ai dám đắc tội mà soi mói, chỉ dám lén lút nghị luận sau lưng.
Lời mama vừa dứt, liền kéo lên nghị luận. Tám phần đinh ninh Từ Châu Hiền đã không còn sạch sẽ. Lâm Hinh Phúc đứng một bên lại nhíu chân mày, cuối cùng nghiền ngẫm cười, nàng mới không tin Từ Châu Hiền dễ dàng bị hại như vậy. Xem ra nội tình còn rất uẩn khúc, rất đáng chờ mong đây.
Lưu chủ phu vờ vịt chấn kinh, nhìn vào còn tưởng hắn thật sự không liên quan. Không nói hai lời liền đầu đoàn người vội tiến vào trong.
Từ Thi Hiền theo sau nội tâm lại vạn phần mong chờ, nàng ta tăng nhanh cước bộ, nhìn thì tưởng lo lắng cho Từ Châu Hiền, thật ra ả ta đang mong chờ nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Từ Châu Hiền hơn ai cả.
Chợt tiếng hét vang lên chói tai, ầm vang một tiếng thì một cửa phòng toan mở, sau đó là tiếng kêu khóc thảm thiết: "Tiểu thư!! Tiểu thư, cầu người cứu nô tỳ!!!".
Từ Thi Hiền kích động vô cùng, đẩy Lưu chủ phu qua một bên, vội chạy vào, lo lắng kêu lên: "Tam muội?! Tam muội?! Muội đây là làm sao?!".
Một nữ nhân xông ra, quần áo có chút hỗn độn, tóc tai lại rối tinh rối mù. Nàng ta vừa khóc vừa hô: "Tiểu thư!" liên tục.
Từ Thi Hiền vẫn một bộ hồn nhiên không biết, tiến đến nắm lấy tay nữ nhân kia, cấp thiết rống lên: "Tam muội!!! Tam muội!! Muội bị làm sao?! Có phải đã bị nhị biểu ca khi nhục rồi hay không?!".
Không ai đáp, không khí trầm mặc mà ngưng trọng, tràng diện căng như dây đàn.
Từ Thi Hiền gấp đến đỏ mắt, hận không thể lập tức nắm cổ nữ nhân trước mắt gật đầu, phô bày cho cho thiên hạ thấy chuyện Từ Châu Hiền thất tiết. Chung quanh ai cũng một bộ khiếp sợ, nhưng còn chưa để nói thêm một câu lại xảy ra biến.
Từ phòng cuối hành lang, Từ Châu Hiền vận chế phục thanh sắc của quân quý, suy yếu tiến ra, như bị dọa sợ. Không nói hai lời liền kéo phi phong trên người xuống, phủ lên cho nữ nhân rối loạn kia, vội hô: "Tiểu Thúy? Khụ... khụ... Ngươi làm sao vậy?!".
Từ Thi Hiền đứng một bên đều mộng, như thấy quỷ mà giật mình buông tay Tiểu Thúy ra. Nhìn Từ Châu Hiền vô thức bật thốt: "Ngươi thế nào lại tiến ra từ kia?!!".
Từ Châu Hiền bận bịu đỡ Bạch Thúy, khó hiểu nhìn tràng diện trước mắt, suy yếu hỏi Từ Thi Hiền: "Nhị tỷ?... Khụ... thế này là... khụ, thế nào?...".
Nói đến cuối đã không nói rõ ràng, Bạch Hạ chân thấp chân cao đuổi tới, cũng vạn phần lo lắng nhìn chung quanh. Một chủ hai tớ đều đã hội họp đủ. Lưu chủ phu mắt đều trợn tròn, nhìn Từ Châu Hiền một thân gọn gàng mà kinh hãi, chuyện này tuyệt không thể xảy ra!!!
"Cộp..." Bỗng Lưu nhị thiếu gia ôm đầu từ trong gian phòng mà Bạch Thúy vừa ở bước ra, y phục dính bụi nhưng vẫn chưa có dấu nhăn nào. Hắn rống lớn: "Mẹ kiếp!! Còn dám đánh lão tử?!! Đồ tiện nhân!!".
Bạch Thúy lập tức run rẩy, nép sát vào lòng Từ Châu Hiền, khóc lớn: "Tiểu thư!! Cứu nô tỳ!! Tiểu thư, cứu mạng nô tỳ!!".
Từ Châu Hiền vỗ vỗ vai Bạch Thúy trấn an, lui về sau tránh xa Lưu nhị thiếu gia. Sắc mặt nàng trắng xám bệnh tật, gian nan nói: "Khụ... khụ... Bạch Thúy đừng khóc... Khụ, ta, ta làm chủ cho ngươi...".