Edit: Nhã Vy
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Thần công tử còn chưa trở về, thì Lưu Niệm Như lại xuất hiện trước mặt Đoan Mộc Điềm, đi cùng nàng ngoại trừ nha hoàn bị Thần công tử chà đạp đến mức đứng không vững, còn có một nam tử trung niên râu dê, và mấy nam nhân cường tráng dường như gia đinh.
Thấy những người này, Đoan Mộc Điềm không khỏi giật nhẹ đuôi lông mày, hờ hững hỏi: “Các ngươi có chuyện gì không?”
Lưu tiểu thư vẫn một mực cúi thấp đầu như cũ, đi theo sau lưng nam nhân trung niên râu dê kia, nghe Đoan Mộc Điềm nói vậy liền ngẩng đầu sợ hãi nhìn nàng một cái, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt, hiển nhiên là vừa khóc xong.
Đoan Mộc Điềm không khỏi 囧, đây là định tiếp tục chuyện vừa rồi sao?
Nam tử có chòm râu dê vừa tiến vào sân đã nhìn trái nhìn phải một hồi, bộ dáng như đang tìm người, cuối cùng mới miễn cưỡng rời tầm mắt rơi xuống trên người Đoan Mộc Điềm đang nằm phơi nắng, ôn hòa cười cười, nói: “Vị này chính là Đoan Mộc tiểu cô nương sao? Không biết tiểu thúc cháu có ở nhà không?”
“Thúc ấy đi ra ngoài rồi.”
“Vậy, không biết bao giờ hắn trở về?”
“Không biết.”
Đoan Mộc Điềm trên cơ bản là mặt không biểu tình, ánh mắt đảo qua trên người nha hoàn kia, như có điều suy nghĩ.
“Các ngươi tới đây là muốn đòi lại công bằng cho nha hoàn bị đánh nhà các ngươi sao?”
Chòm râu dê khẽ giật mình, vội vàng khoát tay nói: “Không không không, việc này rõ ràng là nha đầu chết tiệt không hiểu quy củ, động tới Đoan Mộc công tử, cho dù bị đánh chết cũng đáng đời. Chúng ta không phải muốn Đoan Mộc công tử bồi tội.”
Đoan Mộc Điềm bỗng nhiên thở sâu một hơi, lười biếng ngồi sâu vào trong ghế, ánh mắt càng thêm đờ đẫn vô thần, đạm mạc nhìn hắn, nói: “Việc này thật lạ nha, các ngươi là nhà phú quý số một số hai trấn Khánh Phong, chúng ta chỉ là gia đình dã nông ở xó xỉnh này, nào dám không bồi tội với các ngươi?”
Sắc mặt chòm râu dê hơi ngượng ngùng, xoa xoa tay nói: “Đoan Mộc cô nương nói gì vậy? Bất kể thế nào, ta nói không chừng sau này chúng ta thành người một nhà rồi, một nha hoàn lại dám quở trách Đoan Mộc công tử, thật sự quá càn rỡ. Cho nên ta hiện tại mang người tới, mặc cho Đoan Mộc công tử xử trí.”
Nha hoàn kia nghe vậy toàn thân lập tức run lên, Đoan Mộc Điềm lại chỉ đạm mạc liếc nàng một cái, rồi nói với chòm râu dê: “Ngươi hình như biết chút gì đó, cho nên mới có hứng thú nịnh nọt tiểu thúc của ta, còn muốn gả con gái cho tiểu thúc ta.”
“Ách, cái này… Không dám gạt Đoan Mộc cô nương, năm trước tại hạ từng đi qua kinh thành, may mắn trên đường gặp được Đoan Mộc công tử.” Hắn chợt thấy trong mắt Đoan Mộc Điềm lóe lên, liền vội vàng nói thêm, “Đoan Mộc cô nương yên tâm, tại hạ tuyệt đối sẽ không mang chuyện của các người đi nói linh tinh, cũng không nhắc tới chuyện này với bất cứ ai.”
Người này, quả nhiên đã biết cái gì đó, cho nên mới phải trông mong như vậy.
Ánh mắt Đoan Mộc Điềm hơi di chuyển, nhìn về phía Quân Tu Nhiễm vẫn một mực yên tĩnh ở bên cạnh, nhớ tới lúc trước hắn từng hành đại lễ với phụ thân, kêu một tiếng “Vương thúc”, ánh mắt không khỏi lóe lóe.
Kỳ thật đến tận bây giờ nàng vẫn chưa biết tình huống cụ thể của Đoan Mộc gia, cũng không biết quyền thế trong triều thế nào, nhưng theo một số câu nói vụn vặt có thể đoán được đại khái.
Vương thúc? Nói vậy phụ thân hẳn là một Vương gia sao? Nhưng lại không phải Vương gia bình thường, bằng không làm sao có thể đảm đương nổi đại lễ của hoàng tử điện hạ cùng với một tiếng Vương thúc kia.
Suy tư một chút, nàng lại quay đầu nhìn về phía chòm râu dê, nói: “Ngươi đã biết rõ thân phận của tiểu thúc, vậy cũng nên hiểu, thúc ấy không thể nào lấy con gái ngươi làm vợ.”
Hắn khẽ giật mình, liên tiếp khoát tay nói: “Không dám không dám, Đoan Mộc cô nương hiểu lầm, tại hạ chỉ mong đứa con gái này có thể hầu hạ Đoan Mộc công tử, là đã phúc đức ba đời rồi.”
Cái này ý nói chỉ mong có thể làm thiếp? Thậm chỉ cả tiểu thiếp cũng không cần, làm thị thiếp ấm giường cũng không sao?
Đoan Mộc Điềm nhẹ nhíu nhíu mày, hoàn toàn không lý giải được cách nghĩ của những người này.
Không khí chung quanh nàng càng lúc càng lạnh, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, nói: “Ngươi thật kỳ quái, thiên kim tiểu thư không chịu, lại muốn tiễn con gái đi làm nha hoàn, vinh hoa phú quý vô căn cứ như vậy, hạnh phúc của con gái ngươi một chút cũng không để ý sao?”
“Ách, Đoan Mộc cô nương…”
“Các ngươi về đi, việc này nói với ta cũng vô dụng, tiểu thúc của ta sẽ không đáp ứng đâu. So với việc đưa con gái ngươi đi làm tiểu thiếp, còn không bằng đi tìm người bình thường nào đấy có thể toàn tâm toàn ý đối tốt với con gái ngươi.”
Quân Tu Nhiễm đang nhắm mắt ngồi bên cạnh bỗng nhiên mở to mắt quay đầu nhìn về phía nàng, ánh tím lập lòe, như có điều suy nghĩ.
Lưu tài chủ hơi há hốc mồm, hắn coi như cũng đã chìm nổi chinh chiến nhiều năm, không ngờ lại ứng phó không nổi một nha đầu bảy tuổi.
Bọn họ dây dưa trong sân một lát, sau đó mới không cam tâm rời đi.
Đoan Mộc Điềm lại nằm lên ghế, lạnh lùng khẽ hừ một tiếng, “Nhàm chán!”
Quân Tu Nhiễm ngồi bên cạnh, khuôn mặt bỗng nhiên chậm rãi lan ra thành một nụ cười.
(Tác giả: Ê, tam điện hạ, chuyên tâm ngồi đi, coi chừng tẩu hỏa nhập ma!)
Đoan Mộc Thần mãi tới chạng vạng tối ngày hôm sau mới trở về, thần sắc thong thả nhẹ nhàng thoải mái, vòng vo hai vòng trong sân, sờ sờ cằm nói: “Đã điều tra xong, Lưu tài chủ kia tên là Lưu Thích, nhờ phương pháp làm lá trà của tổ tiên mà giảu có, tài phú tích lũy một chút, ở trên trấn Khánh Phong coi như có uy tín danh dự. Làm người hơi gian trá, nhưng nhân duyên tựa hồ không tệ, rất nhiều người mặc dù ăn chút thiệt thòi nhưng vẫn tình nguyện làm ăn với hắn. Mặt khác, trong nhà có một vợ ba thiếp, bốn thê thiếp nhưng đã nhiều năm mà không có bất kỳ đứa con nối dõi nào.”
Nói đến đây, Thần công tử bỗng nhiên “Chậc chậc” hai tiếng, nói: “Bổn công tử cảm thấy, nhân phẩm của người này quá kém, cho nên mới không thể sinh con.”
Lại rung đùi đắc ý một hồi, nói: “Nhưng mà sau này, trải qua nhiều năm cầu y hỏi dược, rốt cục mười ba năm trước, phu nhân chính thất có bầu, chín tháng sau sinh cho hắn một đứa con gái, chính là Lưu Niệm Như. Hắn rất sủng ái nữ nhi duy nhất này, một mực nuôi ở khuê phòng, dưỡng thành người tính cách nhu nhược nát gan. Những thứ khác, cũng không có gì đặc biệt, thật sự nghĩ mãi mà không ra hắn vì sao lại muốn kén bổn công tử? Chẳng lẽ bổn công tử quả thật sự mị lực bất phàm, phong thái dĩ lệ, khiến cho lão gia hỏa kia vừa thấy đã muốn ta làm con rể?”
Đoan Mộc Điềm nghe hắn tự biên tự diễn, cắt ngang nói: “Bởi vì người ta năm trước từng nhìn thấy thúc ở trên đường cái chốn kinh thành, cũng biết đại danh cùng thân phận của công tử Đoan Mộc Thần, hiện tại không ngờ gặp được thúc ở nơi xó xỉnh này, cơ hội tốt như thế làm sao có thể bỏ qua.”
“Ách, Tiểu Điềm Điềm, làm sao cháu biết?”
“Ngày hôm qua, lúc thúc đi chưa được bao lâu Lưu tài chủ kia liền dẫn người tới, nói chuyện này với cháu.”
“Ai? Sau đó thì sao?”
“Cháu đuổi bọn họ đi rồi.”
Nháy mắt mấy cái, sau đó Thần công tử bỗng nhiên lao tới, mở hai tay ôm nàng vào ngực, không thèm nhìn đến sắc mặt đang biến đen của nàng, dùng sức cọ mặt nàng, vui mừng nói: “Tiểu Điềm Điềm, làm tốt lắm.”
“…Tiểu thúc, thúc đã đính thân chưa?”
“Đám người dong chi tục phấn kia làm sao xứng đôi với bổn công tử phong thần tuấn tú phiêu dật ?”
“Tổ mẫu chẳng lẽ không an bài cho thúc?”
“Tiểu Điềm Điềm, cháu nhất định phải hiểu rõ một chuyện, đó chính là tổ mẫu của cháu, mẹ của ta, lão nhân gia cho tới bây giờ chưa bao giờ làm loại chuyện nối tơ hồng này.” Nói đến đây, hắn bỗng nhiên hạ thấp giọng, ghé vào bên tai nàng nói nhỏ, “Năm đó cha mẹ cháu, cũng là tình chàng ý thiếp, lưỡng tình tương duyệt tự định chung thân xong, tổ mẫu cháu mới chạy ra ngoài đem mẹ cháu cưới về.”
“A? Tiểu thúc, thúc nói cha mẹ cháu tự định chung thân sao.”
“Không nói!” Hắn bỗng nhiên nghiêng mặt qua một bên, lầm bầm.
“Vì sao?”
Hừ hừ hai tiếng, hắn cười bỉ ổi nói: “Chính là không nói cho cháu!”