Edit: Nhã Vy
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Không khí bỗng nhiên trở nên kì quái.
Hồ ly mắt xanh kiêng kị thân phận của Đoan Mộc Thần, lại không chịu buông tha cho Quân Tu Nhiễm, mà Đoan Mộc Thần đương nhiên cũng biết hắn hiện tại không phải là đối thủ của nam nhân trước mặt, song tuyệt đối không thể giao Quân Tu Nhiễm ra, trong lúc nhất thời, hai bên giằng co, ai cũng không chịu nhường một bước.
Đoan Mộc Điềm dịch chân trái lui về phía sau, miễn cho lát nữa nếu có đánh nhau thật thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến tiểu thúc mình, tuy võ công của không tệ, nhưng đối mặt với cao thủ chân chính vẫn kém một chút, tối thiểu hồ ly mắt xanh trước mắt này không phải là người nàng có thể đối phó được.
Dù sao thì, chênh lệch tuổi tác vẫn còn đó.
Động tĩnh lùi về sau của nàng lại hấp dẫn lực chú ý của hồ ly mắt xanh, ánh mắt y nhìn nàng lóe lên, nói: “Ngươi nói xem, tiểu nha đầu này là cháu gái của ngươi? Sao cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua Đoan Mộc gia lại có một vị tiểu thư dung nhan giống quỷ như vậy?”
Sắc mặt Đoan Mộc Thần lập tức trầm xuống, lại nghe giọng tiểu Điềm Điềm vang lên sau lưng: “Trong nhà cho rằng dung mạo ta xấu xí như vậy, nếu truyền ra ngoài thật sự sẽ làm mất hết mặt mũi Đoan Mộc gia, cho nên từ lúc ta còn nhỏ đã đưa ta đến thôn nhỏ trong nơi sơn dã này, không để cho người ngoài biết.”
Giọng nói của nàng chậm rãi, nhẹ nhàng du dương, giống như không phải đang nói chuyện của mình, cũng giống như không hề để ý tới dụng mạo như quỷ của bản thân, khiến cho Đoan Mộc Thần sững sờ, đôi mắt của hồ ly mắt xanh nhíu lại, cặp mắt vốn cực kỳ hẹp dài kia càng giống hai sợi tơ khảm trên khuôn mặt.
Y dường như rất hứng thú với nàng, ánh mắt nhìn nàng lành lạnh âm u, vẻ tươi cười chậm rãi hiện lên trên mặt.
Đoan Mộc Thần chợt dịch chân chắn tầm mắt của y, nhuyễn kiếm màu đen trong tay bỗng nhiên thẳng băng, nghiêng nghiêng chỉ về hướng y, lạnh lùng nói: “Ngươi tốt nhất nên thu hồi ý nghĩ kia đi, nếu dám làm tổn thương đến cháu gái của bổn công tử, Đoan Mộc gia ta nhất định sẽ cùng ngươi không chết không ngừng!”
Hồ ly mắt xanh đột nhiên nở nụ cười, âm thanh khặc khặc, lộ ra vẻ sâm lãnh vô tận, nói: “Đây là nơi hoang vu dã ngoại, ta giết các ngươi thì nào có ai biết?”
“Ngươi phải biết, tất cả những kẻ giết người trên thế gian này, bình thường đều ra tay ở nơi không ai thấy, nhưng đến cuối cũng vẫn bị người ta tra ra. Hơn nữa ngươi chẳng lẽ không phát hiện chúng ta thiếu mất hai người? Ngươi biết bọn họ đang làm cái gì sao?”
Tiếng cười ngừng lại, y âm trầm nhìn hai người trước mắt, nói: “Có thể khiến thiếu gia và tiểu thư của Đoan Môc gia chôn cùng ta, ta dường như cũng không lỗ.”
“Ngươi xác định cam lòng chết cùng chúng ta?”
Đoan Mộc Điềm ở sau lưng tiểu thúc không khỏi câu khóe miệng cười nhẹ, thầm nghĩ bình thường mặc dù tiểu thúc có chút không biết điều, hơn nữa vẫn chỉ là một đứa trẻ mười lăm tuổi, nhưng lúc chính thức gặp chuyện, biểu hiện lại vô cùng tốt.
Tất cả những kẻ như hồ ly mắt xanh, đều rất tiếc mạng, tuyệt đối sẽ không cho rằng việc lôi kéo hai người có thân phận tôn quý chết cùng mình là được lời. Không đến thời khắc cuối cùng, bọn họ sẽ không nguyện ý cá chết lưới rách.
Mà giờ đây thân phận của Đoan Mộc Thần đối với y chính là một loại sợ hãi. Mặc dù Đoan Mộc Điềm đến tận lúc này vẫn không biết Đoan Mộc gia rốt cuộc có quyền thế bối cảnh như thế nào.
Không khí trầm xuống, hồ ly mắt xanh vẻ mặt u lãnh nhìn chằm chằm Đoan Mộc Thần, bỗng nhiên trên mặt dần dần nổi lên một tầng màu đen, đột ngột bật lên khỏi mặt đất, lao thẳng tới.
Đoan Mộc Thần cả kinh, không ngờ y lại đột nhiên động thủ, chẳng lẽ hắn đã phỏng đoán sai tính tình của người trước mắt này rồi sao?
Nhưng bây giờ không phải là thời điểm nghĩ đến những thứ này, Đoan Mộc Thần hừ lạnh một tiếng, giơ kiếm vung lên một cái, thanh nhuyễn kiếm sắc bén xẹt qua, dường như cả không khí cũng bị cắt đứt, mắt thường có thể nhìn thấy được luồng khí rung động tưởng như nhu hòa nhanh chóng lao về phía hồ ly mắt xanh.
Thân hình hồ ly mắt xanh đột nhiên đình trệ, mà Đoan Mộc Thần lúc này phi người xông tới.
“Keng” một cái, tiếng đao kiếm tấn công vang vọng trong rừng núi tràn ngập ánh trăng, sau đó âm thanh giao kích càng lúc càng dồn dập vang lên không ngớt, Đoan Mộc Thần cùng nhau đấu với hồ ly mắt xanh kia.
Trên đường núi chật hẹp, chỉ thấy bóng người lập lòe, màu đỏ cùng màu xanh sẫm quấn lại với nhau, khó mà phân ra.
Đoan Mộc Thần tuy kinh nghiệm không bằng hồ ly mắt xanh, công lực cũng không thâm hậu bằng y, nhưng công pháp Đoan Mộc gia lại là số một trên đời, cho dù đánh không lại hồ ly mắt xanh, thì trong thời gian ngắn cũng sẽ không bị rơi vào thế hạ phong.
Đoan Mộc Điềm bắt đầu chậm rãi lui về phía sau, sau lưng chợt có tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, nàng hơi ngừng một chút, rồi chệch hướng di chuyển về phía rừng, thẳng đến khi sau lưng dán lên một bàn tay.
“Đi mau!” nàng nhẹ giọng nói.
Người đứng phía sau tạm dừng lại, rồi xoay nàng lại, vác lên lưng chạy đi.
Đoan Mộc Điềm sững sờ, bối rối nói: “Bảo ngươi đi mà, mục tiêu của hắn là ngươi, chỉ cần ngươi đi…”
“Không, hắn ta sẽ giết ngươi!” Hắn cắt ngang lời nàng, sau đó tiếp tục cõng nàng xông vào rừng.
Hồ ly mắt xanh đang giao thủ cùng Đoan Mộc Thần bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía này, dưới ánh trăng chỉ thấy trong núi có cái gì đó chạy vụt qua, ánh mắt y lóe lên, lại đảo mắt nhìn thẳng về phía Đoan Mộc Điềm đứng, đã không thấy bóng người.
Khóe mắt chợt hiện lên hắc quang, khí tức kịch liệt đập vào mặt, nhuyễn kiếm màu đen hung hãn cực kỳ không hợp với bản thân nó bổ về phía hắn.
“Ngươi tốt nhất nên tập trung vào, nếu không bổn công tử không cẩn thận giết ngươi, nói không chừng sẽ đau lòng đấy.”
Giọng Đoan Mộc Thần vang lên, y hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng quay người chống lại khí thế hung hãn của nhuyễn kiếm đen.
Hai người vừa va chạm, hồ ly mắt xanh liền mượn lực của Đoan Mộc Thần, lui về phía sau, nhanh chóng lao vào trong rừng.
Chợt có bóng người lập lòe, bên cạnh y đột nhiên thoáng hiện lên một thân ảnh màu đỏ, lại nghe Thần công tử nói: “Chỉ bằng ngươi cũng xứng so khinh công với bổn công tử sao? Vừa rồi chẳng qua là phải đợi mấy tiểu tử kia nên mới có thể bị ngươi đuổi kịp.”
Theo lời hắn nói còn có một tấm lụa màu đen vù một cái vung thẳng tới sau lưng hồ ly mắt xanh.
Bên kia, Quân Tu Nhiễm cõng Đoan Mộc Điềm trên lưng bay tán loạn trong rừng, ánh trăng mông lung theo cành lá chiếu xuống, chiếu lên hai người điểm sáng loang lổ, bóng cây xung quanh lắc lư, như giương nanh múa vuốt với bọn họ, hai người lại phảng phất như không thấy, Đoan Mộc Điềm ở trên lưng hắn bỗng nhiên chỉ một ngón tay, nói: “Đi hướng bên này!”
Chung quanh rừng núi này, Đoan Mộc Điềm sớm đã vô cùng quen thuộc, đường do nàng chỉ, đều là đường nhanh nhất, tiện nhất, rất nhanh liền tới gần thôn Tam Trạch.
Ngay lúc này, trong lòng Đoan Mộc Điềm không hiểu sao bỗng nhiên vang lên một hồi báo động, Quân Tu Nhiễm cũng đồng thời dừng chân, ngẩng đầu thẳng tắp nhìn về phía trước.
Phía trước có tiếng bước chân đạp lên lá rụng, trong bóng cây tà tà, có một người từ từ đi ra.
Người này thân hình to cao, mặc trường bào màu xanh sẫm, ống tay áo rộng, khuôn mặt ôn hòa, song đôi mắt lại mang quỷ khí âm u, như bị một thanh đao sắc nhọn vạch thành hai đường dài trên mặt, ánh sáng lấp lánh, âm lãnh tàn bạo.
Trông thấy người này, cánh tay ôm cổ Quân Tu Nhiễm bỗng nhiên thu chặt lại, Đoan Mộc Điềm ngẩng đầu nhìn y, nói: “Ngươi sao lại ở phía trước chúng ta? Tiểu thúc của ta đâu?”
Hồ ly mắt xanh cười khặc khặc, ánh mắt đảo qua người Đoan Mộc Điềm, dừng lại trên người Quân Tu Nhiễm, điềm nhiên nói: “Ngươi cho rằng chặt bỏ xiềng xích, chạy ra khỏi sơn cốc thì có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta sao?”
Quân Tu Nhiễm không khỏi lui về phía sau một bước, chậm rãi buông Đoan Mộc Điềm xuống, vẫn che chắn phía trước nàng, nhìn thằng vào hồ ly mắt xanh nói: “Thả nàng đi, ngươi phải biết, động tới người Đoan Mộc gia, đối với ngươi một chút cũng không hề tốt.”
Y lại cười khặc khặc, nói: “Người của Đoan Mộc gia sao? Vậy người cho rằng ta bây giờ là làm sao lại xuất hiện ở chỗ này?”