Edit + Beta: Tiểu Ngọc Nhi
“Ta nói thật mới lạ nha, chỉ vài món, mà trong nửa ngày, các ngươi đã buôn bán lời nhiều tiền như vậy? Ta còn tưởng là các ngươi đi đánh cướp đấy!”
Trở lại tiểu viện, đang kiểm kê tiền, thì a thẩm Cúc Hoa đi vào, vừa thấy nhiều tiền như thế liền ngây ra, sau khi nghe xong mọi chuyện lại sợ hãi ca thán một phen, ngữ khí sắc mặt khó nén khỏi nuối tiếc và hâm mộ.
Chỉ trong nửa ngày liền có thể kiếm được nhiều như vậy, quả thật là làm cho người ta có chút không dám tin.
Đoan Mộc Điềm lấy ra một trăm văn tiền, đưa cho nàng nói: “A thẩm, Vương Thông hôm nay cũng giúp việc, đây là phần của hắn, thẩm thu thay hắn một chút.”
“Ai u Điềm Điềm cháu cũng quá khách khí rồi, tiểu tử này có thể hỗ trợ cái gì chứ, không quấy rối là tốt lắm rồi.”
Tuy nói vậy, nhưng nàng vẫn đưa tay vui mừng nhận tiền, Vương Thông thấy thế sán qua, bất mãn nói: “Mẹ, đây là của con mà, con vất vả nửa ngày, trên tay còn bị bỏng vài chỗ, mẹ không thể nuốt riêng như vậy.”
“Được rồi được rồi, mẹ bảo quản trước cho ngươi thôi.” Nàng cười cười, lại đếm ra mười đồng đưa cho hắn nói: “Nha, cho con trước mười văn tiền, lên hội chùa xem cái gì thích mua thì mua.”
Vương thông cầm mười văn tiền, bất mãn bĩu bĩu môi.
Đoan Mộc Điềm tất nhiên không để tới chuyện này, nàng phân ra một trăm văn tiền khác đưa tới trước mặt Tiểu Lục đang trông mong nhìn, nói: “Đây là của ngươi.”
Hắn thoáng cái liền cười sán lạn, đang định đưa tay tới nhận, thì Hắc quả phụ ở phía sau vươn tay lên, đè lấy tay Tiểu Lục nói: “Tiểu Lục, tiền này a thẩm thay cháu thu trước, chờ trở về thôn rồi sẽ giao tiền đó cho ông nội cháu, cháu nói được không?”
Tiểu lục sửng sốt, sau đó gật đầu nói: “Vâng, cám ơn a thẩm.”
Cha mẹ của Tiểu Lục đã sớm mất, hắn được ông bà nuôi lớn, tính ra còn có chút quan hệ thân thích với Hắc quả phụ, bình thường hay giúp đỡ, một màn trước mắt này cũng là hợp tình hợp lý.
Nàng cũng giống Cúc Hoa đưa cho hắn mười văn tiền, nói: “Khó có khi Tiểu Lục nhà ta có thể kiếm tiền, ông bà nội cháu biết được không biết sẽ cao hứng thế nào đấy, mười văn tiền này cháu cầm lấy, lên hội chùa muốn chơi muốn ăn gì, cũng không đến mức chỉ có thể thòm thèm nhìn xem.”
Nhìn bọn họ đã phân chia xong, Đoan Mộc Điềm mới nói thêm: “A thẩm, ở trong này hiện còn lại chín trắm tám mươi sáu văn tiền, chúng ta nhiều người, chuyện này do cháu nghĩ ra, nhưng đồ ăn lại là của các thẩm, cho nên cháu lấy năm trăm văn, còn lại cho a thẩm, thẩm không có ý gì chứ?”
“Ôi, mấy thứ đồ ăn sáng kia đáng mấy đồng a? Chia như vậy ngược lại khiến Điềm Điềm các cháu chịu thiệt rồi.” A thẩm Cúc Hoa nghe vậy không khỏi nói.
Gần năm trăm văn tiền, cùng lắm mới chỉ cần nửa ngày, chậc chậc!
Hắc quả phụ này thật là may mắn, làm sao lại gặp được chuyện tốt như vậy chứ? Hơn nữa cũng không phải chuyện ghê gớm gì, trước kia mình làm sao lại không nghĩ ra cách kiếm tiền như vậy chứ?
Mà bị a thẩm Cúc Hoa nói như vậy, Hắc quả phụ cũng không khỏi ngượng ngùng, xua tay nói: “Cái này sao được? Ta cùng lắm chỉ là đi theo xem náo nhiệt thôi, không thể lấy nhiều tiền như vậy.”
“Nếu a thẩm không ý kiến, vậy liền quyết định như thế đi.” Nàng trực tiếp cầm lên năm trăm văn tiền, rồi như không chút để ý nói: “Đáng tiếc hôm nay mang thiếu, nếu không buổi tối còn có thể kiếm không ít đâu, ba ngày hội chùa này, buổi tối cũng cực kì náo nhiệt nha.”
A thẩm Cúc Hoa nhất thời thay đổi vẻ mặt, nói: “Kia còn không phải đơn giản sao? Bây giờ bắt đầu chuẩn bị cũng kịp mà, vừa khéo có thể kịp phiên chợ tối.”
Hắc quả phụ cũng dao động, dù sao đối với các nàng mà nói, cho dù một văn tiền, cũng là trân quý.
Đoan Mộc Điềm liền nói: “Vậy được, a thẩm các thẩm đi chuẩn bị đi, buổi tối có thể đi bán, chúng cháu sẽ không đi.”
“Các cháu không đi ?”
“Vâng, một năm cũng chỉ có một lần hồi chùa, trước kia cháu nghe nói buổi tối ở đây còn náo nhiệt hơn ban ngày, nên muốn đi xem, thuận tiện còn có thể mua chút vải vóc mang về, mua đông sắp tới rồi, cháu phải mau chóng chuẩn bị vài món quần áo rét cho mọi người trong nhà mới được.”
Đối với người trong sơn thôn như bọn họ, năm trăm văn tiền đã là khoản tiền lớn, có thể mua rất nhiều thứ.
“Điềm Điềm thật hiểu chuyện, ta thật muốn có một khuê nữ ngoan ngoãn như vậy nha, cho dù nằm mơ cũng cười tỉnh đó. Đáng tiếc lại sinh ra một tiểu tử thối suốt ngày chỉ biết chạy loạn khắp nơi!”
Thần công tử ở bên cạnh không khỏi ghé mắt, vô nghĩa! Cháu gái nhỏ nhà ta, người bình thường có thể so với sao?
Hai vị a thẩm vội vàng đi ra ngoài chuẩn bị cho nghiệp lớn kiếm tiền, Vương Thông Hổ Tử và Tiểu Lục đều bị kéo đi, trong phòng nhất thời chỉ còn lại ba người Đoan Mộc gia và Quân Tu Nhiễm.
Đoan Mộc Điềm bỗng nhiên thu lại vẻ nhu hòa trên mặt, quay đầu nhìn Quân Tu Nhiễm, nghiêm túc hỏi: “Ngươi thấy rõ sao? Thật sự là nam nhân kia? Hắn xuất hiện ở trấn Khánh Phong?”
“Là hắn không sai, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn, hình như là đang tìm người.” trong mắt Quân Tu Nhiễm lóe lên ánh tím, hơi ủ dột, khóe miệng mím chặt thành một đường thẳng, có chút sát ý lãnh liệt cũng có chút kinh sợ.
Đoan Mộc Thần kinh ngạc, vừa rồi hắn chạy về trước, hiện tại mới biết được còn có chuyện như vậy, không khỏi nhướng mày, nói: “Chẳng lẽ lại đúng dịp hắn đi qua núi Tử Hà như vậy? Còn phát hiện ngươi vẫn chưa bị chôn sống ở núi Tử Hà, ngược lại đã chạy thoát?”
“Trong sơn cốc nhất định là có chút dấu vết, muốn phát hiện không khó.” Đoan Mộc Điềm nói, “Chẳng qua hôm qua ngươi mới vừa rời đi, hôm nay hắn đã tìm được đến trấn Khánh Phong, rất hiển nhiên là tối qua hoặc sáng nay hắn mới vừa khéo đi qua núi Tử Hà.”
“Hắn bình thường bao lâu lại đi tìm ngươi một lần? Mỗi lần tìm ngươi đều làm chút gì nói gì? Hắn rốt cuộc là loại người nào?” Đoan Mộc Thần vừa hỏi liền hỏi liên tục ba cái, còn nói thêm, “Ngươi đem những điều ngươi biết nói hết ra đi, chúng ta hiểu rõ hơn một chút, sẽ nắm chắc đối phó với hắn hơn.”
Lúc cơm chiều, nhà Vương đồ tể vô cùng nhiệt tình chiêu đãi bọn họ, đồ ăn rất là phong phú, sau đó, a thẩm Cúc Hoa và Hắc quả phụ liền vội vàng ra ngoài đi bày quán, Vương Thông vốn định chuồn êm, thì bị mẹ hắn véo lỗ tai túm trở về, còn Hổ Tử và Tiểu Lục lại rất nghe lời, ngoan ngoãn đi theo các nàng bày quán.
Đám người Đoan Mộc Điềm cũng theo ra cửa, bọn họ dù sao cũng không thể ngồi chờ chết, càng không thể dẫn một kẻ tâm ngoan thủ lạt, âm kiệt tàn nhẫn đến phát cuồng tới đây được.
Bọn họ đi ra ngoài rồi vòng một vòng trên đường, lại không thấy người kia nữa, thật giống như người nọ chỉ là Quân Tu Nhiễm ảo giác nhất thời.
“Muội muội, làm sao bây giờ?” Đoan Mộc Cảnh nhìn phiên chợ náo nhiệt, hơi nhíu mày.
Đoan Mộc Điềm nằm trên lưng tiểu thúc, híp mắt không biết suy nghĩ cái gì, đột nhiên nói: “Chúng ta trở về!”
“Trở về?”
“Phải, trở về thôn Tam Thạch!”
Thần công tử nhất thời lảo đảo một cái, xoay cổ nhìn nàng, nói: “Tiểu Điềm Điềm, sáu mươi dặm đường đó!”
“Thúc coi như chạy marathon đi!”
“Chạy Marathon?”
“Ách… Chính là chạy bộ, lấy tốc độ của thúc thì cho dù người thường cưỡi ngựa cũng không bằng, sáu mươi dặm đường dùng toàn lực chạy đi, cùng lắm chỉ nửa canh giờ thôi.”
Thần công tử bĩu môi, nói: “Ta đói bụng!”
“…”
Chẳng qua chuyện này hình như không quản hắn có nguyện ý hay không, sau khi Đoan Mộc Điềm hạ quyết định, Thần công tử cho dù đói chết trên đường, cũng không thay đổi được điều gì.
Lúc này, Đoan Mộc Cảnh tìm được quán của Hắc quả phụ trên đường, chào hỏi bọn họ một câu, nói là bọn hắn phải trở về thôn Tam Trạch, sau đó cũng không quản bọn họ kinh ngạc khó hiểu cỡ nào, xoay người liền chạy ra khỏi trấn Khánh Phong.
Bọn họ đều là người mang nội lực, còn Quân Tu Nhiễm, khi tốc độ của hắn hoàn toàn triển khai, mới phát hiện khinh công của hắn thế nhưng vô cùng tốt, cũng không biết rốt cuộc hắn tu luyện như thế nào.
Đoan Mộc Thần cõng Điềm Điềm, ba người ra khỏi trấn Khánh Phong rồi liền cực nhanh lao về hướng thôn Tam Trạch, trong đêm đen làm cho người ta phân không rõ bóng hình, chỉ cảm thấy có một bóng dáng đột nhiên phật qua.
Không biết từ khi nào, bên ngoài trấn Khánh Phong xuất hiện một thân ảnh như quỷ mị, âm u nhìn chằm chằm về hướng thôn Tam Trạch, rồi đột ngột nhảy dựng lên khỏi mặt đất, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.