Cô càng nghĩ càng cảm thấy không nghĩ ra, nghiêng đầu nhìn về phía Cố Quân Trục, nhẹ nhàng "Này" một tiếng: "Không phải anh nói điều tra được một chút sao? Anh điều tra được cái gì rồi hả? Có thể nói cho tôi biết không?"
Cố Quân Trục cũng nghiêng đầu nhìn về phía cô, hứng thú mười phần hơi vạch môi: "Em hôn nhẹ tôi, tôi sẽ nói cho em biết!"
"..." Diệp Tinh Bắc thật sự hỏi: "Cố ngũ thiếu gia, xin hỏi năm nay người mấy tuổi?"
Như trẻ con, động một tí liền "Em hôn nhẹ tôi, tôi sẽ nói cho anh biết."
Muốn ngây thơ như vậy hay không?
Thấy đêm nay đã đem tiểu nha đầu này đùa đến xù long nhiều lần, Cố Quân Trục quyết định đêm nay buông tha cho cô trước, trước cho cô nếm thử chút ngon ngọt, dụ địch xâm nhập.
Anh thừa nước đục thả câu "Em có biết cha ruột em chết như thế nào không?"
"Biết. " Diệp Tinh Bắc nói: "Khi đó tôi ở nhà họ Giang, nghe nói cha mẹ tôi chết do tai nạn xe."
Lúc trước nghe tin này ở nhà họ Giang, Diệp Tinh Bắc chỉ là thương tiếc.
Nhưng hôm nay lúc chính miệng cô nói ra, cô lại cảm thấy lòng đau như cắt, ánh mắt đều đã đỏ.
Đó là cha mẹ ruột của cô!
Liền ngay cả Cố Quân Trục kia chán ghét, cha mẹ ruột cô là người cực tốt.
Nếu bọn họ còn sống, nhất định sẽ rất tốt với cô.
Cô cũng sẽ có cha mẹ, che chở cho con, hẳn không sống đầu đường xó chợ mười mấy năm, chịu nhiều đau khổ.
Cố Quân Trục trấn an vỗ vỗ cô , lại hỏi: "Vậy em có biết chị chú ba em không?"
Giang gia lão đời này sịn tổng cộng ba người con trai.
Anh cả là Giang Chính Vi, cũng là cha ruột của Tạ Vân Lâm, Tạ Cẩm Phi cùng Diệp Tinh Bắc.
Anh thứ hai là Giang Chính Trực, là chú ba của Diệp Tinh Bắc.
Anh thứ ba là Giang Chính Hành, dưới trướng có bốn người con là Giang Tư Du, Giang Lăng Ngữ, Giang Tùng Nguyên và Giang Tùng Lâm.
Diệp Tinh Bắc lại gật gật đầu: "Tôi nghe nói chú ba tôi đi tìm vị hôn thể hủy hôn, về sau liền mất tích, sống không thấy người, chết không thấy xác, sau khi ra ngoài rốt cuộc không trở về."
"Đúng. " Cố Quân Trục gật đầu: "Chú ba em liền tìm chị ba tôi hủy hôn, sau đó mất tích rồi."
Diệp Tinh Bắc: "... Chị ba anh qua đời như thế nào?"
Cố Quân Trục trầm mặc một lát, thở dài: "Bị người đụng chết."
Diệp Tinh Bắc trừng to mắt, trợn mắt há hốc mồm: "Chị ba anh là bị, bị mưu sát?"
Cố Quân Trục gật đầu: "Đúng."
"Vì cái gì?" Diệp Tinh Bắc hỏi: "Chị ba anh là bị người nào giết?"
Cái gì thâm cừu đại hận, đến như muốn tính mạng người?
Cố Quân Trục lại là một trận trầm mặc, mới nói: "Chị ba tôi yêu một người đàn ông có vợ, người đàn ông kia cũng yêu chị ba tôi, muốn cùng vợ đầu ly hôn, vợ đầu của anh ta đem chị ba tôi cùng người đàn ông kia đụng, sau đó tự sát."
Diệp Tinh Bắc: "... Cái kia... Có lẽ tôi nghĩ không đúng, nhưng tôi cảm thấy, nếu tất cả phụ nữ trên đời đều có tâm huyết như người vợ đầu kia, trên đời này Tiểu Tam khẳng định càng ngày càng ít !"
Cô nghĩ nghĩ còn nói: "Không đúng, tôi vừa mới nói không đúng! Phụ nữ chúng tôi thiếu đàn ông cũng không phải không thể sống, ly hôn liền ly hôn! Ly hôn hoặc là chính mình vui vẻ, hoặc là tìm một người đàn ông tốt, công việc vui vẻ thuận lợi, sao phải đi tìm chết vì một người đàn ông cặn bã phản bội hôn nhân, không đáng!"
Cố Quân Trục cười cười, không tiếp lời của cô .
Quan hệ của anh và chị ba không tốt, chị ba anh tử vong chỉ do gieo gió gặt bão, tuy anh cũng đau lòng, nhưng người đã chết lâu như vậy, chuyện cũ như gió, anh không nghĩ nói thêm cái gì.
Anh tiếp tục nói trọng tâm đề tài: "Chú hai em đi tìm chị ba tôi, một đi không trở lại, cha em rất đau lòng, phát điên phái người đi tìm, tìm đã nhiều năm, cũng không buông tha."