m thanh cậu bé mềm mại, lại giống một cây kim đâm trong lòng Diệp Tinh Bắc.
Diệp Tinh Bắc nhịn không được, nước mắt tràn mi.
Cô sợ con trai nhìn thấy mình rơi lệ, vội vàng xoay đầu đi, lau sạcu nước mắt, gật gật đầu: “Hôm nay nghe ba con, chúng ta đi ăn buffet cơm!”
Ánh mắt cậu bé ảm đạm nháy mắt lại sáng lên, “Thật sao? Mẹ? Mẹ không tức giận sao?”
Diệp Tinh Bắc lắc đầu, xác định nước mắt trên mặt đã lau khô, quay đầu lại, ở trên trán cậu bé hôn một cái, “Mẹ không tức giận, có điều đến nhà ăn, Tiểu Thụ vẫn phải nghe lời, đồ ăn được mẹ cho phép, Tiểu Thụ mới có thể ăn!”
“Yeah yeah yeah!” Cậu bé ở trong lồng ngực Cố Quân Trục quơ chân múa tay: “Tiểu Thụ muốn cùng ba mẹ đi ăn buffet cơm! Tiểu Thụ rất vui vẻ! Tiểu Thụ hạnh phúc nhất!”
Cậu bé hôn lên trên mặt Cố Quân Trục một cái, lại ở trên mặt Diệp Tinh Bắc hôn một cái, đôi mắt cười thành trăng non cong cong: “Ba mẹ tốt nhất nhất nhất nhất luôn!”
Nhìn bộ dáng cậu bé tâm hoa nộ phóng, Diệp Tinh Bắc vừa cao hứng vừa chua xót.
Một bữa tiệc đứng mà thôi, lại có thể dỗ đứa bé vui vẻ như vậy.
Nếu không phải thân thể cậu không tốt, không dám để cậu ăn, cô khẳng định sẽ mang theo cậu ăn hết mỹ thực trong thiên hạ.
Vấn đề lớn nhất được giải quyết, lực chú ý của cậu bé lại về tới trên người Cố Quân Trục, ôm cổ Cố Quân Trục, ríu rít hỏi đông hỏi tây.
Cố Quân Trục cũng không phải người tốt tính, người quen của anh, đều biết người này tự phụ ung dung như đế vương, kỳ thật tính tình lại lãnh lại lạn.
Nhưng đối mặt với cậu bé trong lồng ngực, Cố Quân Trục như thay đổi thành một người khác, lấy ra mười phần kiên nhẫn, mặc kệ cậu bé hỏi vấn đề gì, anh đều nghiêm túc kiên nhẫn trả lời, một chút có lệ đều không có.
Diệp Tinh Bắc nghiêm túc nhìn, ngưng thần nghe, bỗng nhiên hoảng hốt nghĩ, nếu Cố Quân Trục có thể tốt với Tiểu Thụ của cô như vậy quài quài, cô cũng có thể rất tốt với anh.
Nếu những ngày như vậy cứ tiếp tục, thẳng đến Tiểu Thụ khỏe mạnh bình an lớn lên, nhất định rất tốt đẹp.
Sau khi đến nhà hàng giữa hồ, hai người mang theo bạn nhỏ Diệp Dập Dương hữu xuống xe.
Bạn nhỏ Diệp Dập Dương tay trái nắm tay ba, tay phải nắm tay mẹ, ngửa đầu ưỡn ngực, bộ dáng khoe khoang đến không chịu được, liền giống như ba mẹ cậu là người ghê gớm.
Kỳ thật ba mẹ anh xác thật vô cùng ghê gớm, nhưng mà ở trong cảm nhận của đứa bé năm tuổi, quan niệm giai cấp địa vị vẫn rất mơ hồ.
Cậu chỉ là đơn thuần cảm thấy, có thể nắm tay ba mẹ đi ở chính giữa, là việc siêu hạnh phúc.
Hận không thể làm người trên toàn thế giới biết cậu hạnh phúc!
Diệp Tinh Bắc nhìn cậu bé khoe khoang không chịu được, vừa buồn cười lại chua xót.
Cô cùng anh hai Diệp Tinh Ly cũng thường xuyên cùng nhau mang cậu nhóc ra cửa, đi dạo phố hoặc là tản bộ.
Nhưng biểu tình trên mặt cậu nhóc chưa từng khoe khoang hạnh phúc như vậy.
Trên sách nói rất đúng, vị trí người cha, là bất luận kẻ nào đều không thể thay thế được.
Con nít có cha có mẹ, sinh mệnh mới hoàn chỉnh.
Diệp Tinh Ly đi theo phía sau ba người, trong lòng vô cùng đau đớn.
Kỳ thật anh muốn trốn.
Cùng Cố Quân Từng đi ăn cơm, anh sợ anh sẽ không tiêu hóa được.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, ném em gái bảo bối cùng cháu trai bảo bối cho Cố Quân Trục, anh lại không yên tâm.
Cuối cùng chỉ đành lấy tư thái liều mình bồi Quân Tử xuống xe, đi theo phía sau “Một nhà ba người”.
Nhìn khuôn mặt nhỏ của cháu trai bảo bối cao hứng phấn chấn, trong lòng anh cũng rất hụt hẫng.