Cố Quân Trục: “……”
Được rồi.
Cho dù nhi đồng thiên tài cũng là nhi đồng!
Cậu nhóc mặc kệ Cố Quân Trục đang chửi thầm cái gì, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn anh, trong mắt tràn ngập sùng bái: “Ba thật giỏi! Ba thật là lợi hại!”
Cố Quân Trục: “……”
Phải nha.
Tại sao anh không nản chí khi anh trèo lên tòa nhà mà không có tay?
Trèo lên tòa nhà bằng tay hay không cũng không quan trọng, quan trọng là anh có vô số thủ hạ sẽ tay không bò lên tòa nhà thay anh, anh còn có vô số tòa nhà cao chọc trời ở các nơi trên toàn thế giới!
Vừa rồi bỗng nhiên bị đả kích, mạc danh cảm thấy mình không đúng tí nào là chuyện như thế nào?
Đứa nhỏ này có độc!
Đợi đứa bé anh ôm trong lồng ngực ngồi ổn, mới xoa xoa đầu nhỏ của cậu bé: “Tiểu Thụ cũng rất tuyệt, kỳ thi nhập học đứng đầu cả năm cấp!”
“Đó là gen di truyền của ba và mẹ rất tốt!” Mặc dù tới trên xe, cậu bé cũng không muốn xuống đầu gối Cố Quân Trục, ôm cổ Cố Quân Trục hỏi: “Ba, ba từng tham gia huấn luyện sinh tồn dã ngoại chưa?”
“Ba, lúc ba tham gia huấn luyện sinh tồn dã ngoại, có mang theo ảnh chụp của con và mẹ không?”
“Ba ba, lúc ba nhớ con và mẹ, có khóc không?”
“Ba, lúc ba chấp hành nhiệm vụ, có từng nhìn thấy rắn độc chưa? Mẹ rất sợ rắn độc!”
Cậu bé liên tiếp hỏi, làm Cố Quân Trục mạc danh nhớ tới lần trước phổ biến một đoạn đối thoại giữa Giang Lưu Nhi cùng Tôn Ngộ trong 《 đại thánh trở về 》.
Lúc anh ở nhà ăn công ty ăn cơm, từng liếc nhìn qua một cái, ấn tượng khắc sâu.
Giang Lưu Nhi hỏi: “Đại thánh đại thánh, Tứ Đại Thiên Vương là anh em sao?”
Tôn Đại Thánh đáp: “Là chị em!”
Giang Lưu Nhi hỏi: “Na Tra là nam sao?”
Tôn Đại Thánh đáp: “Nữ!”
Giang Lưu Nhi hỏi: “Thác Tháp Thiên Vương có phải là tháp không?”
Tôn Đại Thánh đáp: “Không phải!”
Giang Lưu Nhi hỏi: “Vậy trong tháp đó có người không?”
Tôn Đại Thánh đáp: “Ai nha đã nói, không có!”
Ở trong 《 đại thánh trở về 》 , bắt đầu khi, Tôn Ngộ Không không kiên nhẫn với Giang Lưu Nhi thậm chí không thèm để ý.
Nhưng sau lại, hắn ta nhìn thấy Giang Lưu Nhi toàn tâm toàn ý tín nhiệm hắn, đứng ở trên tảng đá, nhìn hắn, hai mắt tỏa ánh sáng nói: “Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, thân như huyền thiết, hỏa nhãn kim tinh, trường sinh bất lão còn có 72 phép, một cái Cân Đẩu Vân bay xa vạn dặm! Hắn còn có gây như ý Kim Cô Bổng, nặng một vạn ba ngàn năm trăm cân…… Đi theo đại thánh, chúng ta cái gì cũng không sợ, đại thánh sẽ bảo hộ chúng ta!”
Được sự tín nhiệm sạch sẽ thuần túy như vậy, Tôn Đại Thánh kiệt ngạo khó thuần, cuối cùng cũng bị cảm động, vì Giang Lưu Nhi, bày ra chân tình, trào nước mắt, tránh thoát gông cùm xiềng xích, dục hỏa trùng sinh.
Còn anh vào giờ này khắc này, mạc danh có điểm giống Tôn Đại Thánh trong 《 đại thánh trở về 》.
Rõ ràng lúc bắt đầu kiệt ngạo khó thuần, chỉ là muốn chơi chơi một chút
nhưng khi ôm đứa nhỏ này trong lòng, nhìn nhiều vài lần, liền nhịn không được muốn đưa ra hết chân tình.
Anh tước vũ khí đầu hàng còn nhanh hơn Tôn Đại Thánh!
Tôn Đại Thánh lúc ban đầu còn bực bội làm lơ Giang Lưu Nhi một khoảng thời gian, anh chưa tới vài phút liền tước vũ khí, cậu bé hỏi cái gì anh liền ngoan ngoãn đáp cái đó, một chút nôn nóng không kiên nhẫn đều không có.
Nhìn hai “cha con” một hỏi một đáp, ánh mắt Diệp Tinh Bắc càng ngày càng mềm mại, trong lòng vốn hối hận bởi vì đáp ứng Cố Quân Trục giả mạo cha ruột của con trai cô, trong bất tri bất giác tan thành mây khói.
Tiểu Thụ ở bên cô và anh cả anh hai cô, cũng sẽ rất vui vẻ.
Nhưng khi đó vui vẻ, không giống với vui vẻ lúc này!