Biểu tình trên mặt Từ Yến Lai tình tức khắc như là bị sét đánh, kinh ngạc trừng lớn đôi mắt.
Nếu nói, vừa rồi Diệp Tinh Bắc đối với lời Cố Quân Trục nói còn có nửa phần không xác định.
Như vậy, giờ này khắc này, Diệp Tinh Bắc đã xác định không thể nghi ngờ!
Đúng vậy.
Giang Chính Hành cùng Từ Yến Lai không phải cha mẹ ruột cô!
Buồn cười cô sáu năm trước, lúc bị tìm về Giang gia, bởi vì quá khát vọng thân tình, gần như hèn mọn lấy lòng Giang Chính Hành cùng Từ Yến Lai, chỉ hy vọng có thể đổi lấy một chút chú ý cùng yêu thích của bọn họ.
Kết quả là, lại phát hiện, bọn họ căn bản không phải ba mẹ cô!
Ba mẹ cô…… Đã chết……
Nghĩ đến không có cơ hội gặp mặt cha mẹ, tim Diệp Tinh Bắc đột nhiên như bị dao cắt, sắc mặt trắng bệch.
Cố Quân Trục ôm cô vào trong lòng, giống như vỗ trẻ con dịu dàng vỗ bả vai cô, “Bắc Bắc, đừng thương tâm, em không cha mẹ cũng không sao, có ông xã là được! Về sau anh nhất định sẽ yêu em thay cả phần ba mẹ em, sủng em thành công chúa nhỏ hạnh phúc nhất trên đời này!”
Khuôn mặt anh vốn cao ngạo lạnh lẽo, ở nháy mắt nhìn sang Diệp Tinh Bắc như mặt hồ dịu dàng.
m thanh anh vốn hoa lệ êm tai, lúc dỗ Diệp Tinh Bắc, ngữ điệu lại cố tình giảm nhẹ, âm thanh gợi cảm mê hoặc giống như là lông chim mềm mại nhẹ cọ trên đầu quả tim, làm người vô cớ sinh ra vô tận khát vọng, hy vọng người được anh che chở an ủi là chính mình.
Giang Tư Du cùng Giang Lăng Ngữ tham lam nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn đến không có tì vết của Cố Quân Trục, đôi mắt đều ghen ghét đến đỏ.
Là của các cô!
Người đàn ông này, vốn dĩ là của các cô!
Giang Tư Du cùng Giang Lăng Ngữ đều nghĩ như thế này.
Ở trong cảm nhận của các cô, đối phương căn bản là không hề có sức cạnh tranh.
Giang Tư Du cảm thấy Giang Lăng Ngữ là con ngu xuẩn, bị cô dùng hai ba câu, liền sẽ từ bỏ Cố Quân Trục.
Giang Lăng Ngữ cảm thấy Giang Tư Du chỉ là đứa con nuôi, cô mới là thiên kim tiểu thư chính quy của Giang gia.
Cạnh cửa Cố gia, Giang Tư Du sao xứng đôi?
Hai người đều cảm thấy, nếu không có Diệp Tinh Bắc, Cố Quân Trục tuyệt đối sẽ là của các cô!
Chỉ tiếc, trên đời này không có nếu!
Cho nên, Cố Quân Trục cưới chính là Diệp Tinh Bắc, không phải các cô.
Các cô giờ phút này đều hối hận, hối hận gần như miệng có thể phun ra máu tươi.
Quá thống khổ!
Người đàn ông tốt như vậy, đã bị các cô đích thân đẩy ra.
Còn đẩy cho Diệp Tinh Bắc các cô ghét nhất.
Người đàn ông kia, chẳng những cao lớn soái khí đẹp trai lắm tiền, còn dịu dàng săn sóc, gần như thập toàn thập mỹ.
Nhìn người đàn ông kia ở trước mắt các cô nhu thanh tế ngữ dỗ Diệp Tinh Bắc, che chở Diệp Tinh Bắc giống như bảo bối, các cô thống khổ hận không thể mù đôi mắt, điếc lỗ tai, không cần nhìn một màn đau lòng như vậy.
“Còn có cô, Giang Tư Du!” Diệp Tinh Bắc xoay chuyển ánh mắt, lạnh băng cao ngạo nhìn về phía Giang Tư Du: “Năm đó, cô liên hợp Bạch Mộng Loan, dùng một đứa bé không biết từ nơi nào tới bôi nhọ tôi, hại tôi bị đuổi ra khỏi gia môn, hiện tại, có phải cô nên cho tôi một công đạo?”
Giang Tư Du bị ánh mắt Diệp Tinh Bắc lạnh băng sắc bén dọa đến nép vào người Từ Yến Lai bên cạnh, trong ánh mắt nhanh chóng tích tụ nước mắt, điềm đạm đáng yêu nhìn Diệp Tinh Bắc nói: “Bắc Bắc, thật xin lỗi, chuyện năm đó, không phải tôi sai…… Tôi cũng là…… A……”
Giang Tư Du còn chưa nói xong, đã bị Từ Yến Lai hung hăng tát một cá vào trên mặt.
Giang Tư Du bị đánh đến lảo đảo một cái, suýt nữa té ngã, che khuôn mặt bị đánh phát đau, ngơ ngác nhìn về phía Từ Yến Lai, “Mẹ…… Mẹ, sao mẹ đánh con?”