Nếu cô là em gái ruột của.Diệp Tinh Lan cùng Diệp Tinh Ly, vậy hết thảy cũng không có vấn đề gì.
Nhưng cô không phải.
Cô có được quá nhiều sủng ái của Diệp Tinh Lan cùng Diệp Tinh Ly, làm Sư Thiến Linh cùng Lãnh Bội Ni, vừa ghen ghét cô, lại thấy cô có nguy cơ.
Các cô sợ tình cảm giữa cô cùng Diệp Tinh Lan, Diệp Tinh Ly, bỗng nhiên từ anh em biến thành người yêu.
Các cô sợ cô thay thế vị trí bọn họ.
Cho nên, khi suy đoán là ai đổi đi chocolate dự phòng của cô, tên hai người bọn họ, liền xâm nhập vào đầu cô trước.
Đương nhiên, này chỉ là cô suy đoán mà thôi.
Đừng nói căn bản không có chứng cứ, cho dù có chứng cứ, đây cũng là gia việc xấu trong nhà cô, nàng tuyệt đối sẽ không nói cho bất luận người ngoài nào.
Cho nên, Cố Quân Trục hỏi chuyện, cô làm bộ không nghe, không nói một lời.
Cố Quân Trục ngoắc ngoắc khóe môi, cũng không truy vấn, nhìn ngoài cửa sổ: "Tới rồi.”
Anh thu hồi ánh mắt, tầm mắt quét qua ngực Diệp Tinh Bắc một vòng, ý vị thâm trường: "Cô nên sửa sang lại quần áo một chút nhỉ?”
Diệp Tinh Bắc nhìn theo tầm mắt anh, sắc mặt tức khắc bạo hồng, đột nhiên che lại ngực, xoay người sang chỗ khác, ngón tay run rẩy gài dây thắt ở ngực, xoay người sang chỗ khác, hung hăng véo cổ Cố Quân Trục: “Anh cái đồ lưu manh lưu manh đại lưu manh!”
Lại thừa dịp lúc cô thần chí không rõ, cởi nút thắt của cô, cô cứ như vậy trắng trợn lộ một nửa thỏ con của cô.
Thật là mắc cỡ chết người!
Cô xấu hổ đến mức trên mặt năng sắp bốc khói, hận không thể đào khe đất chui vào.
Cố Quân Trục buồn cười, kéo tay cô ra, nghiêm trang nói: “Không trách tôi, là cô cột không chắc, lúc tôi hô hấp nhân tạo cho cô, ấn chỗ trái tim cô, ấn vài cái, nó tự tuột ra, ta có thể thề, tuyệt đối không phải tôi cởi!”
Diệp Tinh Bắc: “……”
Ấn, ấn, ấn trái tim?
Trái tim không phải kề sát thỏ con sao?
Chỗ này chẳng những bị anh nhìn, còn sờ soạng!
Diệp Tinh Bắc xấu hổ và giận dữ muốn chết, đột nhiên nhào qua, đè anh ở trên ghế sau ô tô, dùng sức bóp chặt cổ anh: “Too bóp chết anh, anh đồ đại lưu manh!”
Cố Quân Trục bắt lấy cổ tay cô, dùng sức nhịn cười, vẻ mặt chính khí nói: “Diệp đại tổng giám, mặc kệ là hôn miệng cô, hay là ấn ngực cô, tôi đều là vì hô hấp nhân tạo cho cô, vì cứu mạng cô! Tôi là thanh niên tốt của xã hội chủ nghĩa, làm việc tốt không cầu hồi báo, tôi cũng không cần cô tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo, nhưng cô ít nhất cũng không thể lấy oán trả ơn chứ?”
Diệp Tinh Bắc: “……”
Cô tụt huyết áp mới vừa khôi phục, tay chân còn mềm, cho dù bóp cổ Cố Quân Trục, cũng không có sức lực gì.
Nghe được Cố Quân Trục cưỡng từ đoạt lý, một loại cảm giác vô lực dâng lên trong lòng cô.
Cô buông cổ Cố Quân Trục ra, tự sa ngã che mặt mình lại, bắt đầu đau kịch liệt nghĩ lại, có phải vừa rồi cô làm ra một quyết định sai lầm nhất trong trong cuộc đời mình.
Đó là cùng Cố Quân Trục giả làm vợ chồng?
Cô vừa rồi nhất định là bị não tàn bám vào người, mới có thể đồng ý đề nghị của Cố Quân Trục!
Cùng đại lưu manh không biết xấu hổ giả làm vợ chồng, không làm bất luận nghĩa vụ cùng trách nhiệm của người vợ, cô khẳng định là người si nói mộng!
Ở lúc cô liều mạng suy nghĩ, như thế nào mới có thể làm Cố Quân Trục đồng ý bội ước, ô tô dừng lại, cận vệ kiêm tài xế của Cố Quân Trục - Cố Thuyền, quay đầu lại nhìn về phía Cố Quân Trục: “Thiếu gia, tới Giang gia rồi.”
Diệp Tinh Bắc lập tức ngồi thẳng thân mình, thần kinh đều căng chặt lên.
Giang gia!
Cái nơi gây cho cô sỉ nhục lớn nhất cùng nhiều thương tổn nhất trong cuộc đời cô, tới rồi!