Nhìn thấy Diệp Tinh Bắc kinh ngạc, Cố Quân Trục bỗng nhiên cười.
Người này quá đẹp, bỗng nhiên cười rộ lên, có loại lóa mắt câu hồn đoạt phách.
Anh xoa nhẹ đầu Diệp Tinh Bắc một phen, ánh sáng xinh đẹp trong mắt, lại có vài phần dịu dàng như có như không: “Tôi nghe qua khúc dương cầm mà cô đàn rồi, rất sạch sẽ, nguyện ý hy sinh thanh xuân, thanh danh của mình, khoảng thời gian đẹp đẽ nhất, đi nuôi nấng một đứa bé - con của cô gái hãm hại cô mà đã nhét nó vào trong lồng ngực cô, sao lại để ý mấy đồng tiền của Cố gia tôi?”
Đây mới là nguyên nhân mà ba anh yên tâm để Diệp Tinh Bắc gả cho anh.
Từ đầu đến cuối, ba anh không bao giờ thích Giang Tư Du cùng Giang Lăng Ngữ, cho dù Giang gia muốn để Giang Tư Du cùng Giang Lăng Ngữ gả qua đây, ba anh cũng sẽ không muốn.
Con dâu ba anh cần, từ đầu đến cuối, vẫn luôn là Diệp Tinh Bắc.
Cũng may, người Giang gia rất phối hợp, nghe nói anh sắp chết, không nỡ Giang Tư Du cùng Giang Lăng Ngữ làm quả phụ, lập tức đánh chủ ý lên người Diệp Tinh Bắc lưu lạc bên ngoài.
Vừa vặn hợp tâm ý của ba anh.
Đây chính là cô vợ mà ba anh ngàn chọn vạn tuyển cho anh.
Ba anh nói, nếu anh dám ly hôn, ba anh lập tức đến trước bia mộ CMN, đập đầu vào bia tự sát.
Tính tình ba anh, nói là làm.
Cho nên, muốn ly hôn?
Dù sao ba anh không dám nghĩ tiếp.
Không có biện pháp, chỉ có thể lừa dối tiểu nha đầu này giả làm vợ chồng với anh.
Qua một ngày tính một ngày, ít nhất làm lão gia tử an độ tuổi già lúc trước.
Ly hôn gì đó, chỉ có thể để lão gia tử chờ trăm năm sau.
Diệp Tinh Bắc hơi hơi kinh ngạc: “Anh nghe qua khúc dương cầm tôi đàn rồi?”
“Dương cầm bản thanh bình điều, chính mình phổ nhạc, chính mình diễn tấu, đúng không? Nếu quyết định giả trang làm vợ chồng với cô, vậy tất nhiên phải hiểu cô một chút,” Cố Quân Trục nhìn cô, khóe môi hơi cong: “Sau khi hiểu biết, tôi phát hiện tôi rất vừa lòng cô! Có thể có một bà xã dung sắc khuynh thành, lại tài hoa hơn người, vạn lần vinh hạnh!”
Diệp Tinh Bắc nhướng mày: “Hình như tôi còn chưa đáp ứng giả trang thành vợ chồng với anh? Có phải anh quá tự mình đa tình?”
Cố Quân Trục cười một tiếng, vừa muốn nói chuyện, di động vang lên.
Anh mở di động ra nhìn, là một thủ hạ tâm phúc của anh gửi cho anh một phần tư liệu đã điều tra.
Nếu quyết định muốn cùng Diệp Tinh Bắc giả làm vợ chồng, vậy có chuyện gì khác liên quan tới Diệp Tinh Bắc, anh đương nhiên phải biết.
Vì thế, anh phái thủ hạ anh tín nhiệm nhất, đi điều tra chuyện có quan hệ với Diệp Tinh Bắc.
Anh đối với Diệp Tinh Bắc rất cảm thấy hứng thú.
Bởi vậy, anh hạ mệnh lệnh là, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, chỉ cần có liên quan Diệp Tinh Bắc, anh đều muốn biết.
Vừa rồi, thủ hạ gửi cho anh phần tư liệu điều tra này, làm anh vô cùng ngoài ý muốn.
Giang gia này có mực nước khá sâu.
Không đơn giản!
Cũng không biết còn bao nhiêu người ngoài không biết âm mưu, bị che giấu ở sau cửa hoa đoàn cẩm thốc đệ nhất thế gia Giang Thành.
Trong lòng anh bởi vì nhận được tư liệu khiến anh suy nghĩ rất nhiều, sắc mặt lại bất động thanh sắc, thưởng thức di động, ngước mắt cười như không cười nhìn về phía Diệp Tinh Bắc: “Không bằng chúng ta trao đổi đi!”
Diệp Tinh Bắc nhíu mày: “Cái gì?”
Cố Quân Trục tư thái lười biếng, trong giọng nói lại tràn ngập chắc chắn Diệp Tinh Bắc sẽ đáp ứng: “Cô đáp ứng giả trang thành vợ chồng với tôi, để làm ba Cây Non nhả các người, chúng ta về sau kết hôn sinh sống, tôi nói cho cô, thân thế chân thật của cô.”
“Cái gì?” Diệp Tinh Bắc khiếp sợ nhìn anh: “Anh nói cái gì?”
Cố Quân Trục nhìn cô, ánh mắt lộng lẫy, lượng như cực tinh: “Trên đời không có cha mẹ ruột nào không yêu thương con cái của mình, chẳng lẽ cô chưa từng nghi hoặc, vì sao ba mẹ thà rằng thương con nuôi Giang Tư Du, cũng không chịu thương đứa con ruột là cô sao?