Cố Quân Trục nhìn về phía Cố lão gia tử: "Cha, người không phải từ nhỏ dạy dỗ con, làm người phải dũng cảm chính trực, cúi đầu và ngẩng đầu không thẹn với trời đất sao ạ? Sao vậy, người muốn con nể mặt chú Hạng và chú Tạ, làm việc trái pháp luật vì lợi ích cá nhân?"
Cố lão gia tử nhíu mày: "Tôn tức truyền trên mạng đều là thật sự?"
"Đương nhiên," Cố Quân Trục tùy tay cầm lấy mấy phần tư liệu, đưa cho Cố lão gia tử: "Đây còn nữa ạ! Con nể tình chú Tạ và chú Hạng, mấy cái này con chưa phát lên mạng, có điều, về sau đoàn luật sư của con khẳng định sẽ giao cho cơ quan tư pháp, định tội Hạng Băng Tư. Với những tội này có lẽ không tới mức tử hình những khoảng thoát được tù chúng thân."
Cố lão gia tử tiếp nhận tư liệu, lật từng cái, sau khi xem xong, tức giận ném mạnh tư liệu trên bàn trà, "Con bé kia đã hư hỏng thành như vậy, lão Tạ cùng lão Hạng còn có mặt mũi cầu tình ta? Thật là buồn cười!"
Mấy tư liệu này không ngoại lệ, đều là Hạng Băng Tư coi trọng nam sinh người ta, cưỡng bách nam sinh người ta ngủ với cô ta.
Người ta không đồng ý, cô ta bức người ta cửa nát nhà tan, mạnh mẽ cưỡng bức người ta thuận theo cô ta.
Có là video trực tiếp quay được bắt cóc bỏ thuốc.
Có là đánh cha mẹ người ta trọng thương không xuống giường được.
Còn có nam sinh bị cô ta tra tấn tinh thần xảy ra vấn đề.
Hạng Băng Tư trực tiếp đưa nam sinh tới bệnh viện tâm thần, cho gia đình nam sinh kia năm mươi vạn. Người nhà nam sinh kia cầm tiền, người một nhà xa chạy cao bay, mặc kệ nam sinh kia.
Một cậu bé khỏe mạnh hơn mười tuổi, cả đời cứ như vậy hủy trong tay cô ta.
Năm mươi vạn, với Hạng Băng Tư mà nói chỉ là tiền một món trang sức.
Cô ta dùng tiền một món trang sức bán đứt cả đời đứa trẻ kia.
Cố lão gia tử trời sinh tính ngay thẳng, ghét kẻ ác như kẻ thù.
Thấy video trên mạng, ông cho rằng Hạng Băng Tư là tác phong có vấn đề.
Thấy tư liệu Cố Quân Trục cho ông, ông mới biết được, Hạng Băng Tư đã hỏng từ gốc tới ngọn rồi.
Hạng Băng Tư đã xấu xa đến mức tim gan đều đen, Hạng gia và Tạ gia lại còn tìm ông cầu tình cho Hạng Băng Tư, thật là buồn cười!
Ông tức giận đập bàn.
Cố Quân Trục bưng ly nước, uống một ngụm, thảnh thơi mà nói: "Cái người cầm chính là tư liệu trực tiếp, chú Tạ và chú Hạng còn không biết đâu, trở về bọn họ tìm người hồi đáp, người nói cái này cho bọn họ, nói cho bọn họ, con đã nể mặt mũi bọn họ, mới không phát hết mấy thứ này lên mạng, nếu không thì, người Hạng gia và người Tạ gia bọn họ về sau hoàn toàn không có mặt mũi ra cửa gặp người!"
"Nên đăng hết mấy cái này lên mạng!" Cố lão gia tử tức giận nói: "Cả một con nhóc cũng dạy dỗ không tốt, hai người bọn họ còn có thể làm gì? Còn có mặt mũi tìm ta cầu tình, xem ta nghẹn không chết bọn họ!"
Cố Quân Trục cười nhạt, không tiếp lời lão gia tử.
Cố lão gia tử tức một lát, ánh mắt bỗng nhiên dừng trên mặt Tiểu Thụ.
Sau khi Cố Quân Trục đưa ly nước cho cậu bé, cậu bé cầm ly nước có hình mèo máy Doraemon, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Cố Quân Trục, cái miệng nhỏ uống nước.
Cậu bé lớn lên vừa trắng nõn lại xinh đẹp có thần, ngũ quan tinh xảo như là đứa trẻ được chạm khắc từ mỹ ngọc, mắt to đen lúng liếng ngập nước, lông mi vừa đen vừa dài, cong vút, an an tĩnh tĩnh ngồi cạnh Cố Quân Trục, hai mắt vụt sáng lên, nghe hai người nói chuyện.
Cố lão gia tử nhìn thoáng qua liền thích, đôi mắt tỏa ánh sáng, "Đây là Tiểu Thụ hả? Nào, đến chỗ ông nội, để ông nội nhìn kỹ nào!"
Cậu bé theo bản năng nhìn Cố Quân Trục.