Được thôi.
Nói không thân giống như cũng không đúng. Không thân còn có thể ngủ trên một cái giường vài lần? Diệp Tinh Bắc cảm thấy, cô giống như lại bị Cố Quân Trục kia dẫn vào bẫy, cô lại có chút hỗn độn.
"Tôi là nghiêm túc, bảo bối!" Đôi mắt Cố Quân Trục nhìn cô, nhìn qua xác thật giống như rất nghiêm túc: "Tôi rất vừa lòng cuộc sống hiện tại, tôi rất thích Tiểu Thụ, cũng rất thích em, nếu như vậy, chúng ta ở bên nhau cả đời không tốt sao? Như Tiểu Thụ mong muốn, sinh cho nó một em gái, đến lúc đó, hai người chúng ta có con thuộc về hai người chúng ta, trên người con bé chảy dòng máu của tôi, cũng chảy dòng máu của em, bốn người chúng ta, chính là người một nhà thật sự, như vậy không phải rất tốt sao?"
Thanh âm của anh từ tính êm tai, như đàn cello hoa lệ, có sức mạnh mê hoặc lòng người.
Diệp Tinh Bắc từ bỏ giãy giụa, đột nhiên, tim đập thình thịch.
Nghe giống như xác thật không tồi.
Không.
Không phải.
Không tồi cái gì?
Ai muốn sinh con cho anh?
Diệp Tinh Bắc đột nhiên lấy lại tinh thần, gõ đầu mình một chút.
Ngu ngốc!
Thiếu chút nữa đã bị người này dụ vào bẫy!
Diệp Tinh Bắc lại lần nữa để tay ở ngực anh, dùng sức đẩy anh: "Anh để tôi nghĩ lại đã."
"Còn có cái gì để nghĩ?" Cố Quân Trục nhướng mày, "Ngừoi đàn ông hoàn mỹ như tôi, em đi đâu tìm? Đời trước em khẳng định cứu vớt hệ Ngân Hà, đời này mới có thể gặp gỡ tôi được không? Em còn do dự cái gì?"
Diệp Tinh Bắc vạch đen, "Sao da mặt anh dày vậy? Tự khen bản thân, anh không biết cái gì gọi Vương bà bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi?" Cố Quân Trục cong khóe môi cười lưu manh, sờ mặt cô, "Tôi chỉ biết là da mặt dày ăn no, da mặt mỏng, không ăn được."
Diệp Tinh Bắc: "......"
Đều là mấy thứ linh tinh gì vậy?
Cảm nhận được độ ấm trên người người đàn ông đè ở trên người cô càng ngày càng nóng, Diệp Tinh Bắc vội không ngừng đẩy anh, "Anh để tôi suy nghĩ đã! Thật sự, tôi nhất định nghiêm túc suy xét mới được, thời gian chúng ta quen biết quá ngắn, dù sao anh cũng phải để tôi tìm hiểu sâu hiểu rõ anh là người nào đã, tôi mới có thể quyết định, có muốn cùng anh sinh con hay không."
Kết bạn sinh sống chung có thể tùy tiện một chút, dù sao không thích hợp, tùy thời tan vỡ là được.
Nhưng sinh con là chuyện rất quan trọng rất nghiêm túc, nhất định phải nghiêm túc suy xét.
"Bảo bối......" Cố Quân Trục dạo qua một vòng trên mặt cô, ánh mắt ẩn ẩn ngọn lửa, ái muội cười nhẹ, "Tôi cảm thấy ngày đó tôi vào rất sâu! Sao, em cảm thấy tôi còn chưa đủ vào sâu?"
"......" Diệp Tinh Bắc hung hăng cho anh mấy bàn tay: "Cố Quân Trục, anh đi tìm chết!"
Thứ lưu manh này công phu thật là đã tu luyện đến tầm cao mới, tùy tiện một đề tài gì cũng có thể liên hệ đến việc kia.
Anh rốt cuộc mấy đời chưa cưới vợ?
Quá đói khát!
"Tôi không thể chết được!" Cố Quân Trục cầm tay cô, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hiện tại tôi là đàn ông có vợ con, là chủ một nhà, trên có già dưới có trẻ giữa có vợ, tôi nhất định phải sống thật tốt, chăm chỉ làm việc, nỗ lực kiếm tiền, kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, nuôi gia đình sống tạm, để vợ con tôi đi theo tôi cơm ngon rượu say, sống những ngày lành!"
Diệp Tinh Bắc: "......"
Nói cứ như thật!
Nếu không phải cái thứ chống ở đùi cô cứ chọc, ngo ngoe rục rịch, cô gần như tin luôn!
Vẻ mặt cô đờ đẫn, tròng mắt đen như mực nhìn chằm chằm anh, "Cố Quân Trục, tôi hỏi lại anh một lần cuối cùng, rốt cuộc anh xuống hay không?"