Tạ Vân Lâm mím môi, không nói một lời.
Tạ Cẩm Phi lầm bầm: "Anh cả, anh nói xem, nếu đứa bé kia là còn của Cố Quân Trục, vậy thì năm năm trước, tại sao cô ta không đi tìmCố Quân Trục? Em thấy Cố Quân Trục rất yêu đứa bé đó, nhìn thấy đứa bé đó bị thương, sắc mặt Cố Quân Trục thay đổi hẳn! Cố Ngũ Gia nổi tiếng là nham hiểm, chúng ta biết anh ta nhiều năm như vậy, mỗi lần thấy anh ta, đều là thấy dáng vẻ lười biếng của anh ta, có lúc nào thấy anh ta thay đổi sắc mặt đâu! Nhưng nhìn thấy đứa bé kia bị thương, sắc mặt anh ta lại thay đổi, ánh mắt nhìn Tiểu Tư, như muốn giết người vậy, có thể thấy anh ta rất lo lắng cho đứa bé đó."
Tạ Vân Lâm không nhịn được hừ lạnh một tiếng, "Em nói đúng, ánh mắt anh ta nhìn Tiểu Tư, giống như muốn giết người! Vì vậy em họ của chúng ta cách cái chết cũng không xa!"
"Không thể nào?" Tạ Cẩm Phivẫn mang theo tâm lý sẽ gặp may, "Dù nói thế nào đi nữa, ông nội Tiểu Tư và ông ngoại chúng ta của chúng ta đều dùng cả đời làmthuộc hạ của Cố lão gia, bây giờ cũng chẳng còn được bao lâu, chẳng lẽ Cố lão gia không để lại chút mặt mũi cho ông ngoại chúng ta và ông nội Tiểu Tư sao?"
Loading...
Tạ Vân Lâm hừ lạnh một tiếng, "Ấu trĩ!"
Sau khi nói xong, anh quay đầu bước đi.
Mặt mũi?
Từ trước đến giờ đều là người khác cho Cố Ngũ Gia mặt mũi.
Cố Ngũ Gia đã cho ai mặt mũi chưa?
Cố lão gia cưng chiều đứa con trai này, cưng chiều lên trời xuống đất, không ai không biết, ngay cả chữ "Không" cũng chưa từng nói vớiCố Quân Trục.
Hi vọng Cố lão gia không để ý đến yêu cầu của Cố Quân Trục, cho ông ngoại bọn họ và ông nội Hạng Băng Tư mặt mũi?
Suy nghĩ kỳ lạ!
Quá ngây thơ!
Tạ Cẩm Phi đuổi theo Tạ Vân Lâm lên xe, "Anh cả, anh nói xem bây giờ phải làm sao? Cố Quân Trục không chịu gặp chúng ta, chúng ta muốn cầu xin cho Tiểu Tư cũng không có cách! Vệ sĩ của Tiểu Tư nói, Tiểu Tư bị vệ sĩ Cố gia đạp cho phun máu, hôn mê nằm viện, trừng phạt rất nghiêm trọng? Như thế này mà Cố Quân Trục còn không thể bỏ qua Tiểu Tư sao?"
Lúc bọn họ ở bệnh viện, nhận được điện thoại của vệ sĩ Hạng Băng Tư, nói sau khi bọn họ rời đi, Hạng Băng Tư là bị vệ sĩ của Cố gia đá như đá bóng, một đá đálănkhỏibiệt thự Cố gia.
Bọn họ đến Cố gia là muốn nhận lỗi, đương nhiên không thể đưa vệ sĩ vào.
Vệ sĩ của Hạng Băng phải ở bên ngoài biệt thự Cố gia.
Vệ sĩ của Hạng Băng Tư tận mắt nhìn thấy vệ sĩ của Cố giađá Hạng Băng Tư như đá một quả bóng, đáHạng Băng Tư ra khỏi biệt thự.
Bọn họ vội vã đi đến cướp người, vệ sĩ Cố gia bỏ Hạng Băng Tưlại, không quay đầu đi vào biệt thự Cố gia.
Bọn họ không dám trêu chọ, chỉ có thể đưa Hạng Băng Tư bị đạp miệng đầy máu, hôn mê bất tỉnh vào bệnh viện.
Tạ Cẩm Phi cảm thấy, dù Hạng Băng Tư sai, nhưng bọn họ đã tới cửa nhận lỗi, Hạng Băng Tư cũng đã bị đạp nôn ra máu, hôn mê bất tỉnh, hai bên cũng hòa rồi.
Hơn nữa giao tình giữa Hạng gia, Tạ gia và Cố gia, chuyện này nói thế nào cũng nên bỏ qua!
Tạ Vân Lâm không lạc quan như vậy, lạnh lùng nói: "Chính emcũng nói, Cố Quân Trục rất thương đứa bé kia! Bây giờ, con của người ta đập đầu, não chấn động hôn mê, phùng ba châm! Chúng ta chưa từng làm ba mẹ, không biết tâm trạng của người làm ba mẹ, nhưng em xem dáng vẻ củaGiang Tư Bắc đi, sợ đến hồn vía cũng không còn! Bọn họ lo lắng cho đứa bé đó như vậy, em cảm thấy, người ta sẽ bỏ qua sao?"
Tạ Cẩm Phi nhỏ giọng lầm bầm: "Trẻ con đập đầu, phùng ba châm, đúng là đáng thương, nhưng Tiểu Tư bị đạp phun máu hôn mê, còn nghiêm trọng hơn so với vết thương của đứa bé đó, ăn miếng trả miếng, bọn họ còn muốn thế nào nữa? Làm người thì phải có phúc, không thể không bỏ qua chứ?"