Phan Kiên nằm ôm mẹ cất giọng nói “Ba ngủ cùng với Kiên đi” khi thấy anh mãi ngồi làm việc mà chưa chịu đi ngủ. Không để anh khó xử cô nói “Kiên ôm mẹ ngủ đi ba làm việc chút nữa sẽ ngủ sau” cô thừa biết công việc chỉ là cái cớ chứ anh và cô đều thấy không thoải mái khi ngủ cùng nhau.
Nghe con trai mè nheo không chịu ngủ anh cũng đành lòng “Được rồi ba ôm trai cưng ngủ nha” nói rồi anh tắt đèn lên giường ôm con.
“Ba ôm mẹ nữa, như con ôm mẹ này” nghe con nói vậy cả anh và cô đều khó xử. Cô nói “2 ba con ôm mẹ như vậy mẹ ngạt mất” để hy vọng con trai không mè nheo nữa để cả 2 thoải mái hơn.
“Kiên và ba sẽ là siêu anh hùng bảo vệ mẹ, tối ngủ phải ôm mẹ để mẹ không bị lạnh” Kiên ôm chặt cô hơn nói
Thấy vậy anh cũng không muốn để con mình buồn “Được rồi 2 ba con mình ôm mẹ ngủ nha” nói rồi anh đặt tay lên eo cô. Tay anh vừa chạm đến cô bất giác giật mình, anh cũng cảm nhận được cả 2 cứ thế ngại ngùng đợi đến khi con trai ngủ say anh mới bỏ tay ra.
Thật ra kết hôn 4 năm rưỡi nhưng cô và anh đã ly thân 4 năm. May mắn thay dù cuộc hôn nhân chỉ là diễn kịch nhưng cô vẫn được lòng ba mẹ chồng và có một cậu con trai hiếu thảo luôn quan tâm tới cảm xúc của cô. Không có tình yêu của chồng nhưng có Phan Kiên cô cũng được an ủi phần nào.
Buổi sáng như mọi ngày khi đưa con trai ra xe đi học. Kiên nói “Hôm nay ba mẹ đón Kiên nha”
Cô và anh khó xử nhìn nhau. Thấy anh không muốn cô nói “Ba có việc ở công ty không về sớm được, mẹ đến đón Kiên thôi được không. Tối ba sẽ về ăn cơm cùng gia đình mình”.
Anh vẫn im lặng đợi phản ứng cậu bé. Thấy con buồn anh không đành lòng “Chiều nay ba mẹ đón Kiên đi học về nha. Kiên đi học phải ngoan đó”. Nghe anh nói vậy cô tròn mắt nhìn anh. Con trai thì nghe ba nói vậy vui như được mùa “Vâng ạ hôm nay Kiên sẽ học ngoan ạ”. Phan Kiên bái bai mẹ rồi anh đóng cửa xe lại cho con rồi nói với cô “Chiều tôi sẽ sang đón cô rồi cùng đi đón con”. Nghe vậy cô cũng bất giác trả lời lại “Ừm....!”. Chiếc xe rời đi cô cũng vào nhà chuẩn bị đi làm.
Tại Jking công ty xây dựng lớn nhất thành phố thuộc tập đoàn Phan gia. Anh ngồi làm việc ở phòng tổng giám đốc có một cuộc gọi từ quầy lễ tân “Thưa tổng giám đốc có cô Cao Diệp Anh muốn gặp ngài”. Nghe vậy anh nhăn mặt trả lời: “Cho vào”.
Diệp Anh vừa lên tới không thèm gõ cửa đã đi thẳng vào phòng của anh. Cô chạy tới ôm hôn anh “Anh bỏ rơi em 2 hôm rồi đó có biết người ta nhớ anh lắm không”
Phan Hoàng khó chịu gỡ tay cô ra anh tức giận nói “Em có biết đây là công ty không hả, không phải nơi em muốn là đến”
Thấy nét mặt anh không vui cô ta liền tỏ ra vẻ mặt biết lỗi “Vì em nhớ anh mà gọi thì anh không nghe máy nên em phải đành đến đây để gặp anh”
Thấy Diệp Anh cũng biết lỗi anh ôm cô “Công việc anh bận nên dạo này không thường xuyên đến thăm em được. Em phải hiểu cho anh. Từ đây về sau không được tùy tiện đến đây biết chưa”
Diệp Anh biết anh đã nguôi giận cô ôm hôn anh “Em biết rồi sau này sẽ không như vậy nữa”
Cả 2 ôm hôn nhau một lúc lâu Diệp Anh muốn tối nay anh sang ngủ cùng cô. Nhưng đã hẹn đi đón con trai nên anh phải từ chối. Dù ly thân với vợ nhưng anh vẫn là một người ba, mà nói cách khác là một người ba rất thương con. Anh không muốn thất hứa với con mình. Đành để phật lòng cô bồ. Thấy cô cứ mè nheo mãi anh nói “Giờ anh phải đi họp rồi em về trước đi, hôm khác mình gặp” nói rồi anh hôn cô 1 cái. Cô cũng đành chấp nhận ra về.
Đang ngồi xem tài liệu có tiếng chuông điện thoại vang lên Diệu Ngọc nhìn số rồi bắt máy
“Em chào chị, chị đang làm việc em gọi có phiền chị không” . Khánh Hà nói
Khánh Hà là hậu bối của cô ở đại học 2 chị em rất thân thiết thường xuyên gọi điện tâm sự. Hiện tại Hà làm thư kí của Phan Hoàng nên có chuyện gì cũng gọi điện báo cho cô biết.
Diệu Ngọc nói “Chị không bận có chuyện gì mà thư kí của tổng giám đốc gọi chị vậy”
“Chị đừng trêu em vậy chứ. Em sao bận bằng chị được. Em gọi là vì có chuyện muốn nói với chị”
“Chị nghe nè. Em nói đi”
“Lúc nãy Diệp Anh đến tìm anh Hoàng. 2 người ở trong phòng 1 lúc rồi cô ấy ra về”
Diệu Ngọc im lặng một lúc cô nói “Chị mới mua chiếc tui Prada chưa dùng đến. Chị thấy nó hợp với em. Chút nữa chị cho người mang qua nhà cho em nhé”
Khánh Hà ngại ngùng nói “Chị ơi em nói cho chị biết không phải vì muốn nhận quà. Chị đừng làm vậy em ngại lắm”
“Chị biết mà. Nhưng chị thấy nó hợp với em thật”
Khánh Hà nhận và không quên đáp lại “Em cảm ơn chị. Chị yên tâm em không để chuyện này đến tai phu nhân đâu ạ”
Đây là lý do chính cô tặng túi cho Khánh Hà. Vì cô không muốn bà bận lòng chuyện của vợ chồng cô.
“Cảm ơn em cuối tuần này rảnh không chị em mình cafe nha”
“Dạ được chị. Cuối tuần em sang chị nha. Chị làm việc đi em không phiền chị nữa”
“Ok bái bai em”
“Dạ em chào chị”