Trước ngày hẹn, ông Nhất Lâm gọi Nhất Phong vào phòng riêng, ngồi trên chiếc ghế xoay, ông ta đặt ra điều kiện Nhất Phong phải có mặt gặp gỡ nhà họ Vương.
Nhất Phong trả lời không đồng ý thì ông Nhất Lâm cười đáp.
"Con muốn cô gái kia biến mất?"
"Ông..."
Ông Nhất Lâm nhận ra sự thù hằn trong ánh mắt Nhất Phong, hắn không phản kháng lại ông chỉ vì Hạ Linh. Hắn không muốn cô phải chịu bất kỳ tổn hại nào, người có dã tâm lớn như cha hắn, hắn không thể không lo lắng.
"Hai ngày nữa nhà họ sẽ đến đây dùng cơm, nếu thái độ của con không tốt thì..."
"Vì sao ông phải làm vậy? Vì sao ông lại nhất định phải đẩy tôi vào vết xe đổ của ông? Hay vì tôi là đứa con của người phụ nữ ông căm ghét nên ông mới như vậy?"
Tiếng đập bàn mạnh vang lên. Ông ấy nghiến răng nhìn đứa con trai bất trị của mình.
"Phải! Ta hận mẹ con năm ấy một mực kết hôn để ta phải bỏ đi mối tình của mình! Ta hận bà ấy chỉ vì thứ tình cảm nhất thời ấy mà khiến cả bà ấy, cả ta và Mỹ Xuân phải đau khổ!"
Những lời nói khiến Nhất Phong cảm thấy đầu óc đau buốt, những điều hắn suy nghĩ trong mấy năm ấy.
Hóa ra người hắn gọi là cha, người ban cho hắn dòng máu đang chảy nóng hổi trong huyết quản.
Lại hận mẹ hắn như vậy.
"Năm ấy...ông có thể không đồng ý kết hôn, ông có thể kia mà?"
Sự im lặng bao trùm lấy ông Nhất Lâm, hắn nói không sai, ông ấy có thể từ chối.
Nhưng ông ấy không làm vậy, người sai là ông ấy, khiến hai người phụ nữ đau khổ, một trong hai phải kết thúc cuộc đời khi còn khá trẻ.
Vậy mà bây giờ ông lại nói hận người vợ chính thức của mình, gạt bỏ đi những suy nghĩ ấy. Ông Nhất Lâm trở lại câu chuyện chính.
"Chuyện ấy là chuyện của ta. còn bây giờ con không tham gia buổi ăn tối tại nhà ta hôm ấy thì đừng trách ta!"
......................
Hai ngày sau, gia đình ông Nhất Lâm đã chuẩn bị mọi thứ để đón gia đình ông Đại Hùng sang gặp mặt.
Hai chiếc ô tô phanh lại trước nhà, lần lượt ông Đại Hùng cùng vợ là Ngọc Linh, rồi chiếc xe phía sau là chở An Đình cùng với Hồng Ngọc.
Cả bốn người đều toát ra sự sang trọng, riêng An Đình và Hồng Ngọc còn có nét đẹp tuổi xuân thì.
Ông Đại Hùng cùng vợ vui vẻ bắt tay với ông Nhất Lâm và bà Mỹ Xuân. Họ vừa đi vừa trò chuyện rôm rả.
An Đình đưa ánh mắt nhìn lên tầng trên, cô chờ đợi Nhất Phong, người mà cô đã thầm yêu từ khi còn nhỏ.
Nhật Nam lịch sự đi xuống thì Hồng Ngọc đã liền lên tiếng.
"Anh Nhật Nam!"
Nhật Nam khẽ gật đầu chào lại, cậu vừa đi vừa suy nghĩ hôm nay có thể bàn chuyện hôn nhân của Nhất Phong.
Để Hạ Linh chứng kiến e là không hay, nhưng biết đâu lại khiến cô buông bỏ được tình cảm của mình, tạo cơ hội cho cậu.
Nhật Nam mãi suy nghĩ mà quên rằng Hồng Ngọc cũng có tình cảm với mình, chuyện cậu quan tâm Hạ Linh mấy hôm trước cũng đã khiến cô chủ nhỏ nhà họ Vương thấy không ưng mắt.
Ông Đại Hùng lúc này không thấy Nhất Phong thì thắc mắc hỏi, ông Nhất Lâm liền cười trả lời.
"Nhất Phong đi lo công việc cũng gần về rồi!"
An Đình ngồi thong thả uống trà, nhưng ánh mắt cô nhìn về phía bếp, một cô hầu đang lúi húi chuẩn bị bàn tiệc.
Cô nói nhỏ với Hồng Ngọc.
"Là cô gái người hầu em nói?"
"Đúng đó chị, không riêng Nhất Phong mà cả Nhật Nam cũng quan tâm cô ta! Tức thật!"
Tiếng độn cơ xe bên ngoài, Nhất Phong đã trở về, hắn nghe vệ sĩ thông báo thì khẽ gật đầu.
"Tôi biết rồi!"
Đôi mắt An Đình sáng lên khi thấy Nhất Phong, hắn nới lỏng cà vạt, gương mặt lạnh lùng nhìn những vị khách trong nhà.
"Chào mọi người cháu về trễ!"
Hạ Linh nghe tiếng Nhất Phong, cô bất giác ngước lên nhìn hắn, cũng khi ấy trông thấy ánh mắt của An Đình nhìn hắn.
Nhất Phong lại chẳng để ý An Đình,hắn nhìn đáp lại Hạ Linh rồi lên phòng tắm rửa.
Một lát sau, bàn tiệc gia đình chuẩn bị xong, ông Nhất Lâm mời những vị khách đi vào cùng dùng bữa.
Nhất Phong cũng ngồi vào bàn, đối diện An Đình, hắn vẫn không hề để ý đến cô gái trước mặt.
Hạ Linh theo lệnh chủ hôm nay sẽ đứng hầu họ dùng bữa, cô nào biết được tâm cơ của ông chủ nhà này.
Cô đặt bát đũa xuống vị trí của Nhất Phong, hắn khẽ chạm nhẹ vào tay cô, Hạ Linh giật mình rụt tay lại, dù vậy hành động khi nãy vẫn lọt vào ánh mắt của An Đình.
An Đình nhìn thái độ của Nhất Phong, hắn chẳng hề để ý đến cô từ lúc trở về, lại còn để tâm đến người khác, một cô gái tầm thường ngay trước mắt cô.
Vẫn giữ nụ cười hòa nhã trên môi, nhưng trong lòng An Đình đã dậy sóng.