Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 37



Bàn tay to của Lâm Diễnđã bắt đầu thăm dò tới nơi mẫn cảm nào đó, Chu Thanh Thanh vội vàng đè tay anhlại, thở nhẹ: “Sư phụ, đừng, đừng mà… Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian…”

Lâm Diễn nhíu mày, nhìnChu Thanh Thanh cười giễu: “Ừ, đúng là còn nhiều thời gian! Nhưng mà, trước mắtcũng rất quan trọng… Em không tin thực lực của anh à? Anh có thể chứng minh…”Tuy nhìn bề ngoài anh có vẻ rất mệt mỏi, nhưng tinh thần lại rất phấn chấn,phải dùng cách thức càng cụ thể càng tốt để cảm nhận sự tồn tại chân thực của cô,anh mới có thể yên giấc.

Tiếp đó, Chu Thanh Thanhkhông có cơ hội nói “không”… Dùng lời nói của ai kia chính là, yêu thương, ừm,yêu thương.

Đêm, vẫn còn rất dài…

————* Tôi là đường phâncách lược bỏ *————

Ngày hôm sau, ánh mặttrời dịu nhẹ, thời tiết rất tốt để đi dạo phố, đi thăm người thân, bạn bè.

Nhưng Chu Thanh Thanh lạingủ đến tận xế chiều mới rời giường… Thực ra, cô đã tỉnh từ sớm, nhưng sau haigiờ tiếp tục bị sư phụ đại nhân thân yêu lôi kéo làm vận động không nhẹ nhàngđể chứng tỏ vấn đề thể lực, cô cần phải ngủ một giấc để hồi phục năng lượng…Khụ khụ, vì vậy đã ngủ luôn tới tận chiều.

Như ngày hôm qua đã hẹn,Chu Thanh Thanh sẽ đến nhà Dương Tư Tư ăn tối, Lâm Diễn xin làm lái xe kiêmngười đi cùng.

Khụ khụ, tuần trước LâmDiễn đã đưa cô đi gặp bạn anh, cô cũng nên dẫn anh đi gặp bạn mình rồi… ChuThanh Thanh đành phải lén gửi tin nhắn cho Tư Tư, “Tớ muốn dẫn theo người nhà,có tiện không?”

Dương Tư Tư gọi điện lại:“Nhóc Thanh, cậu nói rõ ràng cho tớ, người nhà nào?”

Chu Thanh Thanh trốn lênsân thượng, “Là, là Lâm mỹ nam sư phụ nhà tớ kiêm chủ thuê nhà kiêm đầu bếpkiêm gối ôm kiêm người yêu… Ừ, chính là người lần trước đến nhà cậu đón tớ đi,thu nhận tớ đấy…”

Dương Tư Tư cao giọng:“Đó là mà gọi ‘thu nhận’ sao? Rõ ràng là ăn xong lau sạch còn bắt cóc mang vềnhà! Cậu cậu cậu, cậu lừa bắt được anh ta? À không, hẳn là anh ta lừa bắt đượccậu?”

Chu Thanh Thanh lau mồhôi, ngập ngừng nói: “Tóm lại là bắt được… Cậu có hoan nghênh hay không?”

“Ha ha ha, hoan nghênh,đương nhiên hoan nghênh! Chắc chắn!” Dương Tư Tư nhớ lại quá trình lần trước“may mắn” được trò chuyện với Lâm mỹ nam trên Q… Nếu cô dám không hoan nghênh,“báu vật” trong máy tính của cô có khả năng sẽ vẫy khăn nói bái bai >0

Sau đó, tình hình gặp mặtgiữa Lâm Diễn và Dương Tư Tư, khách quan so với lần Chu Thanh Thanh gặp bạn bèLâm Diễn, quả thực vô cùng thân thiết, vui vẻ…

Bữa tối êm đềm thư tháiqua đi, nhân lúc Lâm Diễn ngồi đằng trước lái xe không chú ý, Chu Thanh Thanhngồi ở ghế sau lặng lẽ nói nhỏ vào tai Dương Tư Tư: “Sao cậu lại chân chó vớisư phụ nhà tớ thế?” Sao cô lại có cảm giác mình bị bán đi?

Dương Tư Tư nháy mắt mấycái: “Ai trả tiền chính là ông lớn, bữa ăn vừa rồi vô cùng thịnh soạn, nhưng màlà anh ấy mời… Đương nhiên tớ phải khách khí một chút!” Cô tuyệt đối sẽ khôngkhai ra sự việc lần trước lúc Lâm Diễn đến bắt cóc Chu Thanh Thanh, cũng nhưviệc cô đã biết anh chính là sư phụ của cô bạn. >.

Đến lúc trở lại chỗ ở củaDương Tư Tư, Dương Tư Tư xuống xe, lưu luyến chia tay với Chu Thanh Thanh.

Dương Tư Tư do dự hết lầnnày đến lần khác, không dám giảng bài với Lâm Diễn những lời cô đã từng nói lúcgiao Chu Thanh Thanh cho Hàn Duệ: “Nếu anh dám bội tình bạc nghĩa với nhócThanh nhà tôi, nhất định tôi sẽ đánh anh một trận đau đớn!”

Hôm nay, Hàn Duệ đã thựcsự bội tình bạc nghĩa với Chu Thanh Thanh, nhưng Chu Thanh Thanh có vẻ không hềđể tâm – tuy cô biết Chu Thanh Thanh lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ nhưng lại giấunỗi khổ vào đáy lòng. Cô là bạn nhìn cũng thấy thương, nhưng cũng không thểthực sự đi đánh Hàn Duệ một trận được, cho dù đánh anh ta cũng chẳng xoaychuyển được điều gì.

Cô nhìn ra lần này ChuThanh Thanh thật sự đã say đắm, chỉ hy vọng Lâm Diễn thật lòng với cô ấy.

Dương Tư Tư thấy vui chobạn những trong lòng vẫn hơi chua xót, đưa tay vỗ nhẹ vào vai Chu Thanh Thanh:“Nhóc con, nếu anh ta dám vứt bỏ cậu, cậu nhất định có chết cũng phải bám dínhlấy anh ta, không cho anh ta sống thoải mái! Đừng có ngốc như vậy, giúp đỡngười khác rồi bản thân lại chịu thiệt!”

Chu Thanh Thanh nghiêmtúc gật đầu: “Đó là đương nhiên!”

Lâm Diễn hắng giọng haitiếng, cũng xuống xe. Anh đứng bên cạnh Chu Thanh Thanh, đưa tay ôm vai cô,cười điềm đạm với Dương Tư Tư: “Cảm ơn cô đã giúp tôi chăm sóc Chu Thanh Thanhnhiều năm trước khi tôi gặp được cô ấy. Từ nay về sau, công việc này sẽ do tôitiếp nhận, tôi cam đoan chỉ cần tôi còn sống, tuyệt đối sẽ không chuyển giaocông việc này cho người khác.”

Dương Tư Tư hài lòng gậtđầu, tiếp tục dặn dò Chu Thanh Thanh: “Sau này không có việc gì thì đừng đếnquấy rầy tớ, giám sát chặt chẽ mỹ nam đại nhân nhà cậu quan trọng hơn.”

Lâm Diễn mặt đầy vạchđen, nhưng anh rất hài lòng với nửa câu đầu. Sao anh lại cảm thấy Chu ThanhThanh còn coi trọng Dương Tư Tư hơn cả anh? Anh đi công tác một tuần cũng khôngthấy cô nói một lời nhớ nhung, bây giờ Dương Tư Tư rõ ràng vẫn ở trong cùng mộtthành phố, sau này còn có rất nhiều cơ hội gặp mặt, cô lại lưu luyến không rời!Đây tuyệt đối không phải anh vô cớ ăn dấm chua bậy bạ, Chu Thanh Thanh có thểđọc tiểu thuyết BL, →_→ ai biết cô có thể che giấu khuynh hướng GL hay không? [1]

[1] BL: boy’s love.GL: girl’s love

(Mèo tôi: Khụ khụ, Lâmmỹ nam anh quá lo rồi… Các cô ấy nếu mà có gì thì đã có từ sớm! = =!)

*

Tiểu biệt thắng tân hôn,quả nhiên rất hợp lý, mấy ngày kế tiếp, thời gian của Lâm Diễn và Chu ThanhThanh trôi qua trong ngọt ngào.

Thời gian ở bên nhau vẫnchưa lâu, đúng ra hai người không thể nào yêu nhau quá cuồng nhiệt, quá hạnhphúc, nhưng vì trước đó đã quen nhau trên Internet, khiến cho họ vô cùng hợpnhau, nhảy cóc qua thời kỳ người yêu vun vén tình cảm mà tiến thẳng vào giaiđoạn vợ chồng ăn ý, khiến trong lòng họ càng thêm cho rằng đối phương chính làmột nửa mà họ vẫn luôn kiếm tìm.

Nhưng, hoa đẹp không haynở, cảnh đẹp luôn hiếm gặp, trong các bộ phim truyền hình thường có vài đoạntuy rất máu chó nhưng chính là bắt nguồn từ hiện thực.

Chuyện kể rằng hôm naysau khi Chu Thanh Thanh tan làm, nhớ lại lời Lâm Diễn dặn dò trong điện thoại:“Hôm nay anh phải tăng ca, không thể đi đón em, em gọi taxi về nhé. Nếu khôngmuốn nấu cơm thì đến nhà hàng trong khu chung cư mà chúng ta vẫn hay ăn rồi vềnhà, ghi sổ tên anh là được.”

Cô đang chuẩn bị gọi xethì một chiếc Benz dài sang trọng đỗ xịch trước mặt. Cửa sổ thủy tinh mờ từ từhạ xuống, trên ghế lái là một người đàn ông mặc âu phục trịnh trọng quay đầu vềphía cô: “Chu tiểu thư, mời lên xe!”

Chu Thanh Thanh nắm chặttúi xách trong tay, lùi lại một bước: “Tôi, tôi không quen anh! Tại sao phảilên xe?”

Nhìn kỹ thì dung mạongười đàn ông đó cũng không tồi, nhưng, từ khi cô biết Lâm mỹ nam, tất cả traiđẹp khác đều chỉ là mây bay, mây bay! Cảm thấy bọn họ mà so sánh với sư phụthân yêu nhà cô thì cũng chỉ tầm thường, chỉ là người qua đường Giáp.~>_

Người đàn ông mặc âu phụcđen mỉm cười: “Nhưng Chu tiểu thư đang sống chung với Lâm Diễn điện hạ nhàchúng tôi, không phải sao? Như vậy, mẫu thân của điện hạ, Lâm phu nhân muốn gặpcô cũng là hợp tình hợp lý.”

Mẹ chồng tương lai? Bốnchữ to đùng hiện lên trong đầu Chu Thanh Thanh, cô lập tức cảm giác hai chânnhư… sắp nhũn ra.

Hu hu, lần này nhất địnhlà bữa tiệc Hồng Môn… Nhưng mà lúc này gọi điện cho Lâm Diễn hình như khôngthích hợp, chưa nói đến việc bây giờ có thể anh đang bận chuyện làm ăn, mẹ anhđã không thông qua anh, phái người lén đến tìm cô, đa phần là không muốn để LâmDiễn biết.

Chu Thanh Thanh run rẩymở cửa ghế lái phụ. Người đàn ông mặc âu phục nhìn ra sự căng thẳng của cô, mỉmcười nói: “Chu tiểu thư không cần căng thẳng, phu nhân chỉ là muốn gặp cô màthôi, sẽ không làm khó cô.”

Chu Thanh Thanh vặn vẹohai tay, âm thầm động viên bản thân – cho dù mẹ chồng tương lai của cô giốngphù thủy, giống như khủng bố, cô cũng phải dũng cảm nghênh chiến! Đả đảo phùthùy độc ác, cướp hoàng tử khỏi tay cô!

Cuối cùng, Chu Thanh Thanhcòn lặng lẽ nắm tay làm động tác “cố lên”! = =!

Lái xe đẹp trai chú ý tớiđộng tác nhỏ của cô, khóe miệng thấp thoáng ý cười. Nghĩ thầm, cô gái thoạtnhìn rất bình thường này, nếu điện hạ đã vừa ý, chắc chắn phải có điểm nào đóđặc biệt.

*

Nửa giờ sau, cuối cùng họcũng đến nơi.

“Chu tiểu thư, tới rồi,mời xuống xe.” Sau khi lái xe đẹp trai xuống xe, anh ta bước nhanh tới chỗ côngồi, mở cửa xe cho cô.

Nhìn tòa công trình kiếntrúc trước mắt, còn cả khung cảnh xung quanh – một hoa viên chim hót hoa nở,người hầu mặc đồng phục thống nhất… Chu Thanh Thanh mở to hai mắt, hít một hơithật sâu.

Từ lần trước bị Lâm Diễnkéo đi khỏi khách sạn Kim Thái, quản lý đại sảnh đuổi theo anh gọi “điện hạ”,đến lần này chiếc xe được phái tới vừa nhìn cũng biết là xe xịn (nhãn hiệu cụthể thì cô không phân biệt được = =!), từ những thông tin trong cách dùng từcủa lái xe, cô tuy chậm chạp nhưng ít nhiều cũng có thể cảm nhận được, gia thếcủa Lâm Diễn chắc chắn không tầm thường.

Không ngờ, “không tầmthường” không đủ để hình dùng tất cả những gì cô đang nhìn thấy.

Dũng khí mà Chu ThanhThanh vất vả lắm mới có được, lúc này đã bay xa vạn dặm.

Trong xã hội mà vật chấttrụ cột quyết định kiến trúc thượng tầng, nếu nói cô không hề yêu tiền thì lànói dối, cô gái nào không hy vọng tìm một người đàn ông có thể nuôi mình để dựavào? Nhưng hy vọng của Chu Thanh Thanh cũng giới hạn ở “lúc nào cô không muốnlàm việc thì đối phương có thể nuôi được cô” mà thôi.

Hôm nay, nhìn gia thế nhàLâm Diễn, quả thực nuôi một trăm cô ăn không ngồi rồi cũng không thành vấn đề!Nhưng, vấn đề là, gia thế Lâm Diễn như thế này, người nhà chắc chắn sẽ hy vọnganh lấy một cô gái môn đăng hộ đối… Không phải trên phim đều như vậy sao.

Hu hu, cô có nên bỏ chạytrước khi lâm trận không?

Đang nghĩ ngợi lung tung,Chu Thanh Thanh đã đi theo một người mặc đồng phục thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi,tiến vào đại sảnh.

“Chu tiểu thư, mời ngồi…Xin cô chờ một lát, phu nhân ở trên lầu sẽ xuống ngay.”

Chu Thanh Thanh dè dặtngồi xuống chiếc ghế sô-pha trông có vẻ rất đắt tiền, cẩn thận điều chỉnh tưthế ngồi, gật gật đầu, “Cảm ơn!” Tâm trạng trong lòng quả thực còn thấp thỏm,bất an hơn cả năm đó chờ kết quả thi tốt nghiệp trung học.

Chỉ một lát sau, ChuThanh Thanh nghe thấy một giọng nữ nhẹ nhàng, dễ nghe truyền đến từ phía cầuthang xoáy, “Phụt, cô bé, đừng gò bó như vậy, cứ coi đây như nhà mình là đượcrồi ~!”

Chu Thanh Thanh theotiếng nói nhìn qua, là một mỹ nữ mặc trang phục rất thời thượng, gợi cảm, gươngmặt đẹp đẽ có vài phần giống Lâm Diễn.

Chu Thanh Thanh chớp chớpmắt nhìn chăm chú vào đại mỹ nữ, trong lòng nghĩ, hóa ra sư phụ “phiên bản nữ”là như thế này đây? Ngũ quan tuyệt mỹ lạnh lùng, kết hợp với dáng vẻ lanh lợi,khí chất ưu nhã, phong cách của chân dài! Thật sự rất đẹp! Hai mắt cô sáng nhưsao…

Cho đến khi mỹ nữ đi tới,ngồi xuống ghế sô-pha đối diện, mỉm cười nhìn cô, Chu Thanh Thanh mới đột nhiênbừng tỉnh, liền vội vàng đứng dậy, thẹn thùng nói: “Thật, thật xin lỗi! Chị đẹpquá, em cứ ngớ ra nhìn…”

Mỹ nữ nghe vậy bật cười:“Ha ha ha… Thật là một cô bé đáng yêu! Hóa ra A Diễn thích kiểu như vậy? Khótrách tôi giới thiệu cho nó nhiều thục nữ danh giá như vậy, nó cũng chẳng thèmliếc mắt nhìn…”

Không phải nói Lâm phunhân muốn gặp cô sao? Nhưng mỹ nữ trước mắt này thoạt nhìn mới hơn ba mươituổi, chắc chắn không phải mẹ Lâm Diễn, có lẽ là chị của anh?

Bởi vì đối diện với “chịgái” của Lâm Diễn, có thể coi là ngang hàng, Chu Thanh Thanh cũng không căngthẳng lắm.

Vừa rồi mỹ nhân đi đến,Chu Thanh Thanh hơi vô ý tứ, gãi gãi đầu cười ngây ngô nói: “À, chị chắc là chịgái của Diễn! Em là Chu Thanh Thanh, lần đầu gặp, mong chị chỉ bảo nhiều hơn!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv