Sau khi trấn tĩnh trở lại, lúc này Cố Hà Uy đang cúi gằm mặt dùng cánh tay lau qua lau lại khuôn mặt rồi lập tức ngẩng lên rất nhanh, dùng đôi mắt đỏ hoe vì khóc nhưng sâu bên trong lại đứa đựng một ý chí mãnh liệt và kiên định bất diệt đến lạ thường đáp lại ánh mắt sắc lạnh của Hạ Dương Kỳ khiến hắn cũng phải bất động vài giây vì bất ngờ, anh chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt này của Cố Hà Uy khiến anh thích thú mà nhếch miệng.
“ Sao không khóc nữa à đồ yếu đuối? Tao đặc biệt thích ngắm nhìn cái dáng vẻ mít ướt vô tích sự của mày ”
Cố Hà Uy chỉ im lặng trước cái vẻ giễu cợt của Hạ Dương Kỳ, ánh mắt cậu vẫn không thay đổi dán chặt vào anh khiến Hạ Dương Kỳ đứng hình, thoạt nhìn người đứng trước mặt mình đây dường như không còn là thằng nhãi yếu đuối kém cỏi bị bản thân bắt nạt đánh đập ngày nào nữa, thay vào đó là một con mãnh thú hung tàn khát máu đang dần phá vỡ cái vỏ bọc nhem nhuốc thoát ra ngoài, bất giác khiến anh cảm thấy kỳ lạ mà có chút sợ hãi.
Anh thẹn quá hóa giận mà đập đùng đùng vào tấm kính, nghiến răng ken két quát thẳng vào mặt Cố Hà Uy như đang thị uy che giấu nỗi sợ của bản thân.
“ Mẹ kiếp! Giờ mày được đám nhà giàu ấy nhận nuôi nên bắt đầu vênh váo kiêu ngạo rồi ha, không còn coi tao ra gì nữa phải không?! ”
Cố Hà Uy chẳng thèm đếm xỉa đến lời hắn nói, cậu chỉ ném lại cho hắn một câu rồi quay người quyết đoán bỏ đi để lại Hạ Dương Kỳ vẫn điên cuồng đập cửa chửi mắng.
“ Chúng ta sẽ còn gặp lại ”
“ Được lắm! Cố Hà Uy đúng không? Đợi đến lúc tóm được mày tao nhất định sẽ đập nát cái bản mặt vênh váo đấy của mày!! ”
Vừa bước đi từng bước chân mạnh mẽ, dường như trong thâm tâm cậu đã quyết tâm trở lên kiên cường hơn, trở lên dũng mãnh hơn, thay đổi và thay đổi để rồi tạo ra một bản thân hoàn hảo nhất, vứt bỏ đi cái quá khứ là một thằng nhãi hèn nhát, yếu đuối không dám đứng lên không dám phản kháng mang tên Đại Đại.
Cậu thầm tự nhủ rằng sẽ có một ngày phải dạy tên cầm thú Hạ Dương kỳ một bài học, khiến hắn phải hối hận mà hoàn toàn sửa đổi.
Khi được đón về ngôi nhà của chính mình, Cố Hà Uy đã rất bang hoàng trước gia thế cực khủng của gia đình cậu.
Cha cậu, Cố Ngải Kha đứng đầu Cố gia bây giờ không những là chủ tịch của công ty bất động sản lớn nhất, mà còn là một ông trùm trong thế giới ngầm chuyên buôn bán vũ khí, cai quản dãy quán bar đồ sộ trên những con phố ăn chơi sầm uất cả ngày lẫn đêm, nhiều năm như vậy mà không bị phía cảnh sát can thiệp chính là do họ rất kiêng nể Cố gia, nên chẳng kẻ nào dám đụng tới.
Không chỉ cha, mẹ cậu Nghi Kiều cũng không hề kém cạnh. Bà là một ảnh hậu nổi tiếng ẫm về chật kín cả một phòng giải thưởng nhờ tài năng về cả diễn suất xuất thần lẫn nhan sắc ngút ngàn, tiếng vang lừng lẫy trong giới showbiz lúc bấy giờ.
Dù đã rút khỏi giới giải trí vì đã có tuổi, song nhan sắc và phong độ bà vẫn cứ mãi ở tuổi đôi mươi, mọi người luôn gọi bà với cái biệt danh thân thương “ thiếu nữ mùa xuân ” khiến các hậu bối vô cùng ngưỡng mộ lấy bà làm gương mà cố gắng. Nhưng không vì thế mà bà trở lên kiêu ngạo hống hách, ngược lại bà là người sống vô cùng tình cảm, dịu dàng và bao dung luôn nở nụ cười mang đến cho người ta cái cảm giác tràn đầy sức sống.
Chính vì lẽ đó, bản thân Cố Hà Uy đã mang trên mình những áp lực to lớn vô hình buộc cậu phải cố gắng thật nhiều để xứng đáng với Cố gia, xứng đáng với dòng máu đang chảy trong người của cậu.
Ban đầu cậu còn rất lạ lẫm, luôn giữ thói quen khi còn ở trại mồ côi.
Cuộc sống tiểu thiếu gia ngậm thìa vàng không thiếu chỉ có thừa. Sáng sớm mở mắt đã có một đống người hầu kẻ hạ từ từng ngọn tóc đến cái móng tay làm Cố Hà Uy có chút hoảng loạn, lung túng không biết phải làm sao nhưng không vì thế mà nẩy lòng tham.
Cậu rất khiêm tốn, lễ phép và hiểu chuyện khiến mọi người trong nhà ai cũng cảm thấy yêu mến không khỏi sót xa. Nhờ có sự chăm sóc và giúp đỡ tận tình của mọi người cậu đã dần thích nghi được với cuộc sống mới này.
Cậu bắt đầu đi học trở lại không lâu đã giành được nhiều lời khen ngợi và giải thưởng của các cuộc thi khiến cha mẹ nở mày nở mặt. Lâu lâu có thời gian rảnh cậu lại ngỏ lời được đến chỗ làm cùng cha, quan sát ông làm việc và học hỏi tích lũy thêm kinh nghiệm.
Ngoài ra cậu còn đọc thêm sách và học những môn học khác, tiếp thu kiến thức ngoài lề mà ở trường không dạy.
Thấy con trai miệt mài ngày đêm không ngừng nghỉ, Nghi Kiều là một người mẹ sao không thể không lo lắng được chứ. Bà cùng chồng lần lượt hỏi han, tâm sự cùng con mỗi tối, còn động viên và khuyên nhủ cậu không cần phải cận lực không màng tới sức khỏe như vậy. Hai người cũng không đặt quá nhiều kỳ vọng vào cậu khiến cậu áp lực, chỉ muốn cậu mạnh khỏe, vui vẻ vô lo vô nghĩ lớn lên mới chính là điều mà những người làm cha làm mẹ này cảm thấy hạnh phúc nhất.