Sau một thời gian dài mê man, cuối cùng cậu cũng có lại ý thức. Thứ cậu cảm nhận được đầu tiên đó chính là những cơn đau chuyền đến từ những dây thần kinh lan khắp cơ thể, nó khiến cậu tỉnh giấc, đôi mắt động đậy dần mở ra.
Trong cái tầm nhìn mơ hồ mờ ảo, cậu biết mình lại đang nằm trong phòng bệnh rồi, dù sao cậu cũng đã nằm đây không ít lần chỉ là lần này thực sự đã để lại một bóng ma tâm lý khiến cậu khó mà thoát ra.
Thì ra sau khi cậu bị nhốt không lâu, các sơ đi công việc chở về có mua quà cho tất cả đám trẻ nhưng lại không thấy cậu nên đã tức tốc đi tìm.
Mỗi người chia nhau ra tìm mọi nơi, phải biết rằng trại trẻ rất lớn nhưng số lượng người chăm sóc lại rất ít, điều buồn nhất là khi hỏi đến đám trẻ nhưng lại không có một ai chịu đứng ra nói sự thật. Chúng lại chọn cách quay đi trong im lặng, sự lạnh lùng đến đáng sợ của bọn trẻ khiến mọi người phải sởn gai ốc, có lẽ vì bị bỏ rơi nên chúng đã mất đi một phần nhân tính rồi sao?
Trong lúc tuyệt vọng nhất, bỗng từ đằng sau Hạ Dương Kỳ lên tiếng. Lời nói như thú tội của hắn ta vạch ra tia hy vọng lớn trong cái ngõ cụt cho các sơ nhưng cũng khiến hắn ta phải trả giá thích đáng cho hành động không khác gì ác quỷ của mình.
“ Tìm nữa tìm mãi thì có ích gì chứ? Có khi tên yếu đuối đó đã chết cứng trong nhà kho rồi ”.
Theo lời Hạ Hương Kỳ mọi người lập tức lao đến mở cửa nhà kho, một số đám trẻ cũng chạy theo hóng hớt.
Chỉ thấy ai nấy đều bàng hoàng trước hình ảnh cậu nằm cuộn tròn dưới sàn đất lạnh lẽo, khuôn mặt trắng bệch, thân thể lạnh ngắt nhưng vẫn đọng lại chút ấm, hơi thở yếu ớt tựa như tim đã ngừng đập từ lâu nếu không để ý có khi lại tưởng cậu đã chết thật rồi. Có lẽ trong thâm tâm vẫn còn chút ý chí sống sót đã cứu cậu một mạng.
Sau khi hoàn toàn lấy lại được ý thức cậu biết được tin rằng Hạ Dương Kỳ đã bị dạy dỗ cho một trận lên bờ xuống rộng sau đó bị cấm túc một tuần, chỉ không biết rằng hình phạt đó có thực sự khiến cậu ta hối lỗi mà nhận ra cái xấu xa của bản thân hay không.
Bỗng những tiếng ồn ào bên ngoài phá tan suy nghĩ của cậu, tò mò mở cửa phòng bệnh ngó đầu ra xem tình hình, thì thấy quản giáo đang đứng rất khép lép sợ sệt trước ai đó. Chỉ biết rằng bà ấy cứ đứng lặng im cúi đầu hứng chịu những tràng trách mắng xen lẫn tiếng khóc thút thít của một người phụ nữ như cơn sóng thần dữ dội lao đến, không kịp trở tay.
Bị góc tường che khuất, chỉ có thể thấy mỗi trưởng quản. Sợ rằng bà ấy đang bị người xấu bắt nạt, cậu mặc kệ cơn đau nhức không suy nghĩ nhiều liền tập tễnh lao ra, đứng chắn trước trưởng quản hét lớn.
“ C- các người là ai? Không được bắt nạt trưởng quản, nếu không tôi sẽ sống chết với các người! ”.
Không gian ồn ào bỗng trở lên yên tĩnh một cách lạ thường, đám trẻ đang lấp ló hóng hớt lộ rõ vẻ bất ngờ, chính trưởng quản cũng rất bất ngờ nhất thời không biết phải làm sao.
“ Kìa Đại Đại, sao con lại ra đây? Cơ thể con còn chưa hồi phục...”.
Chưa đợi trưởng quản nói xong, người phụ nữ trước mặt liền kích động mà lao tới ôm lấy cậu, không ngừng khóc lóc gọi cái tên “ Cố Hà Uy...Cố Hà Uy...tiểu Uy con ơi”.
Cậu kinh ngạc xen lẫn sự sợ hãi cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay đang càng lúc xiết chặt của người phụ nữ đang mất kiểm soát này.
“ Cô là ai? Cô nhận nhầm người rồi, mau thả cháu ra đi! ”.