Yêu Tôi Ư? Anh Chết Chắc Rồi

Chương 7: Cuộc chiến giữa Phong - Anh bắt đầu



Khi Vũ Phong vừa mở cửa phòng thì có một con quỷ mặt mũi dữ tợn nói: '' Hơ..hơ.. ta là quỷ dạ xoa hiện hình đến bắt người về âm ti địa phủ đây.............Mau đi theo ta'''' HẠ NGỌC ANH! Cô có thôi ngay cái trò trẻ con này đi không thì bảo?''- Anh chán nản lấy tay gỡ cái mặt nạ ra

'' Hi hi sao anh biết là tôi '' - Nó gãi gãi đầu

'' Trong nhà tôi ngoài cô là người mới đến thì đâu có ai rảnh mà chơi cái trò con nít này''- Vũ Phong thở dài đầy bất lực

'' Hứ hứ tui chỉ mún làm anh bất ngờ thui mà''- Nó chu chu đôi môi anh đào nhỏ nhắn rồi đẩy đẩy anh vào trong phòng '' Đi thôi, vào phòng anh, tôi có chuyện muốn thương lượng''

Vào trong phòng nó đóng chặt cửa lại còn Vũ Phong thả mình trên chiếc ghế sofa, tay gõ gõ lên bàn vi tính rồi nhếch mép nói:'' Sao có chuyện gì mà cần thương lượng vậy? ''

'' Thì ......................thì.....sáng qua anh chơi tôi một vố sau đó tôi trả thù lại nên bây giờ chúng ta không ai nợ ai nhé''- Nó giương đôi mắt cún con ầng ậng nước

'' À thì ra là sợ tôi trả thù chuyện lúc sáng sao? Sao thấy làm ở nhà tôi nên sợ tôi trả thù à?''

'' Sao anh biết?''- Nó ngạc nhiên há hốc mồm ra to đến nỗi có thể nhét cả quả trứng gà vào

'' Hừ hừ, đừng bao giờ mơ tưởng về chuyện làm hòa giữa hai chúng ta khi cô đã đổ cả đĩa mì trộn gia vị thập cẩm lên người tôi - Vũ Phong nói rồi đi ra ngoài sập cửa lại

'' Tui chỉ muốn hòa bình thôi mà...ê...ê đợi tôi với.................Á...'' - Xong! Chị Ngọc Anh của chúng ta đã đâm sầm vào cánh cửa tự bao giờ ( -_-' )

'' Được lắm cứ thử xem, anh đã nói thế thì đừng trách tôi độc ác'' - Nó lấy tay xoa xoa chỗ đau rồi cười một cách nham hiểm ( Không biết ai mới là người độc ác đâu chị ạ ( >

Ngọc Anh vừa đi vừa cười, không mải nhìn đường, nên không may dẫm vào thảm lát cầu thang.............. lăn xuống, và tiện thể ôm lấy người Vũ Phong và thế là.......cả hai ôm nhau lăn xuống chân cầu thang

'' Cô kia, cô làm cái gì thế hả'' - Vũ Phong cắn răng chịu đau, tức giận nhìn nó

'' Hức hức ...tôi chỉ không may dẫm vào thãm rồi té xuống thôi mà'' - nó mếu máo

'' hừ hừ...vậy là cô kéo theo tôi cùng chết luôn đấy hả''

'' Hì ...hì..''

Sau khi hai người đã lăn hết 20 bậc cầu thang và rơi tự do ở 4 bậc còn lại thì cuối cùng hai người cũng đã tiếp đất. Bà Mạc thấy thế hốt hoảng chạy lại, kêu to '' Người đâu....người đâu..mau gọi bác sĩ mau lên..............''

Bác sĩ khám xong, thì lắc đầu thở dài '' Bà chủ, cậu chủ đã bị gãy chân trái và chệch xương cổ nhưng không nặng lắm, với sức khỏe của cậu chủ thì chỉ cần bó bột và định hình một hai tuần là khỏi, còn vị tiểu thư kia thì chỉ bị xây xát nhẹ thôi''

Lúc này nó đã ngồi dậy khỏi giường và nghe thấy hết đoạn đối thoại giữa hai người, nó rưng rưng nước mắt'' Bác gái, con xin lỗi, con sai rồi, con không nên kéo theo anh Phong để anh ấy bị thương nặng như vậy''

'' Không sao đâu, cô không trách con đâu, con cũng không cố ý mà, với lại con không nghe bác sĩ nói sao,nó chỉ cần bó bột một hai tuần là khỏi mà''

'' Nhưng ......nhưng....con...con...''

'' Haizzz..được rồi, con ở đây trông Vũ Phong đi, để cô đi hầm cho nó bát canh gà và đi xin phép cô giáo cho nó ngày mai nghỉ học'' - Bà Mạc liền đi xuống dưới nhà

Khi bà Mạc xuống dưới nhà nó liền thay đổi bộ mặt rưng rưng nước mắt và thay vào đấy là bộ mặt cười tươi như hoa'' Vũ Phong ơi là Vũ phong anh đã nói thế rồi thì đừng trách tôi độc ác nhé ( Chị ơi bây giờ mới là bắt đầu thôi )

'' Cô...cô...cô đúng là con cáo hai mặt''- Vũ phong khó nhọc nói

'' He he..xin lỗi nhưng anh đoán sai rồi, tôi còn có rất nhiều mặt mà anh chưa biết nữa cơ....Với lại Vũ phong đại công tử này, cẩn thận cái cổ của anh đấy''- Trong khi nó cười gian tà thì bà Mạc đem canh gà lên cho vũ Phong, thấy thế nó lại rưng rưng nước mắt. Bà Mạc đưa chén canh gà cho người giúp việc bên cạnh rồi đi tới an ủi nó'' Ngọc Anh à, cô đã nói là cháu không có lỗi rồi mà, đừng tự dằn vặt mình nữa''

'' Mẹ, Ngọc Anh cứ áy náy như thế, chi bằng để em ấy chăm sóc con trong thời gian ốm đi''

'' Nhưng....làm thế sao được'' - Bà Mạc đang phân vân thì nó nhanh nhảu trả lời '' Không sao đâu cô, cô cứ để con chăm sóc anh Phong cũng được, cô còn phải đi làm mà''

'' Hai cái đứa này, chưa chi mà đã muốn không gian riêng rồi. Thôi được, Ngọc Anh từ giờ Vũ Phong nhờ cháu chăm sóc cả đấy. À phải rồi ngày mai cô phải đi công tác ở Paris 5 ngày, rồi tiện thể về thăm mẹ cháu luôn, hai đứa ở nhà nhớ cẩn thận nhé'' - Bà Mạc nói rồi sải bước quay về phòng chuẩn bị đồ đạc

'' Dạ cô đi thong thả'' - Nó mừng rỡ hô to

'' Quả này thì anh/cô chết chắc với tôi'' - Hai người cùng nghĩ rồi quay lại nhìn nhau nở một nụ cười ma mị (- _- ')

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv