Diệu Anh chậm chạp vịn tường đi ra ngoài , tay cứ ôm bụng suýt xoa . Cái đời con gái nó thật là khổ mà !
Mỗi tháng thì lại có gần một tuần bụng đau quằn quại , cái thời điểm này gặp ai khó chịu thật rất muốn chửi bậy nha !
Chẳng hạn như cái tên đáng chết lúc nãy kìa , thiếu chút nữa Diệu Anh đã xách đôi dép lên ném vào bản mặt nhiều chuyện đó rồi .
Diệu Anh dọn dẹp tất thảy đồ trên giường mà chẳng hề biết rằng , cóngười đã nhìn thấy chúng , đầu óc bây giờ cứ lâng lâng thế nào …
Hải Đăng sau khi rời xa Diệu Anh lúc nhỏ đã chuyển đến học ở mộttrường quốc tế . Ở đó , cậu được học rất nhiều , bao gồm cả … giáo dụcgiới tính …
Cho dù đã học rồi đấy , mà mặt mày nó cứ đỏ lựng lên . Cũng khổ , người ta cũng mới lớn , mới thấy lần đầu , xấu hổ bắt chết !
Mà đúng cái lúc ấy , con nhỏ Diệu Anh không không lại đi xuống , hạicậu nhìn thôi cũng không dám nhìn . Bèn nhanh tay cầm điều khiển trênbàn , bật tivi to ơi là to !
Diệu Anh hai tay bịt chặt tai , định giơ chân đá một phát vào cái tên đáng chết đó , mà sực nhớ lại , khoảng thời gian này phải thật thuỳ mị , nết na . Không được bạo lực !!!
Cố gắng nín nhịn lắm nhé , Diệu Anh mới thốt ra câu dịu dàng ơi là dịu dàng luôn :
– Bạn Đăng này , đây là nhà tớ nhé ! Là tivi của tớ nhé ! Cậu sangnhà tớ ăn chực rồi còn quậy phá nữa à ? Âm lượng to như vậy , chẳng lẽtai cậu điếc nặng đến thế sao ? Hay tai lâu ngày chưa ngoáy , đóng cảcục trong đó rồi ? Hỏng cả ti vi nhà tớ cậu ạ !
Cái giọng nói thì nhẹ nhàng thiết tha vậy đấy , mà từng chữ trong đó , nghe như muốn ăn tươi nuốt sống Hải Đăng vậy ! Không hiểu tại sao cậubất giác rùng mình , con gái trong thời kì nó khó chịu thế à ? Kinh thật !
– Hahaa … làm gì nóng thế ? Tôi tắt tivi là được chứ gì !
Hừm … tên này hôm nay cũng nghe lời ra phết ? Có phải đói quá nên đâm ra hâm dở không nhỉ ?
– Nghĩ gì thế ? Ăn sáng thôi , đói quá !
Hải Đăng đứng dậy choàng vai Diệu Anh kéo đi , miệng cười rộng đến mang tai .
Cũng chỉ là choàng vai nhau thôi mà , bạn bè ai cũng thế cả . Vậy màcớ sao tim Diệu Anh đập mạnh liên hồi , bất chấp cả nhịp điệu vốn có ?Cớ sao bên cạnh người ta lại chẳng muốn rời , cái mùi hương đó quấn quýt quanh cánh mũi ?
Hải Đăng thấy Diệu Anh cứ ngẩn tò te ra , chẳng hiểu đang nghĩ cáiquái gì trong đầu nữa . Theo bản năng quan tâm ai đó , cậu đẩy dĩa ốp la Quỳnh Giao vừa mang cho mình sang Diệu Anh .
– Ăn đi ! Ngẩn ngơ cái gì thế kia ?
Chẳng biết rằng , Quỳnh Giao ngồi bên cạnh lại một lần nữa hụt hẫng . Giá rằng Hải Đăng cũng chú ý đến sự quan tâm của Quỳnh Giao một chútthì có phải tốt hơn không ?
Diệu Anh từ đầu đến cuối không hề ngẩng mặt lên , cứ cắm cúi ăn . Hải Đăng nghĩ chắc cô đói bụng nên cũng không nói gì thêm . Không khí trong phòng ăn yên tĩnh đến lạ .
~~~~~
Hải Đăng mấy ngày nay siêng năng cực luôn nhé ! Vùi đầu vào sách , miệt mài ôn thi .
Cậu ta cứ làm quá lên ý ! Cũng chỉ là kì thi chọn vào đội tuyển đểqua Tết lại thi quận thôi mà . Sức của đối thủ Diệu Anh nắm thừa , vôphòng thi tên đó chỉ cần dùng một nửa chất xám là đậu rồi .
– Hey , chăm quá nhỉ !
Con nhỏ Diệu Anh này , đích thị là muốn phá rối mà .
Hải Đăng nghe bên tai rõ mồn một cái tiếng nheo nhéo của cô mà vẫn cứ không quan tâm . Ngẩng mặt lên nhìn ai đó cho có lệ rồi lại cúi xuốnglàm bài tiếp .
Mịa ! Dám lơ Diệu Anh này hả ? Được rồi , phá cho biết !
Cứ 5 phút một lần , Diệu Anh lại gọi ” Đăng ơi , Đăng à … ”
Cứ 5 phút một lần , lại có đứa mặt dày nằm xuống bàn , đầu đặt ngay vị trí vở Hải Đăng , chớp mắt đáng yêu lắm chứ lị !
Cứ 5 phút một lần , thở dài ảo não , than chán than nản , cũng chỉ là muốn kẻ bên cạnh để tâm , liếc liếc mắt sang nhìn .
Cứ 5 phút một lần , giả vờ vứt đồ sang bên người ta , mà mỗi lần nhưvậy không phải chỉ vứt đơn giản mỗi cây bút thôi đâu , cả cuốn tập ,cuốn sách nhé ! Quyết tâm che kín bài vở người ta , khỏi học .
Cứ 5 phút một lần , đem trái cây vào , xanh tươi lắm cơ ! Đưa qua đưa lại trước mặt người ta , nhai nhồm nhoàm cái miệng chép chép nhìn ngonlắm .
Cơ số 5 phút nhiều không kể , cả buổi hôm đó Hải Đăng có học được chữ gì đâu . Mà thôi , ở bên cạnh con nhỏ nào đó cũng vui lắm rồi , cáimiệng cứ nheo nhéo nói bên tai , lại thêm cái vẻ mặt trả vờ nai tơ đónữa !
Thử hỏi trên đời còn ai đáng yêu hơn ?
~~~~~
Đêm trước khi thi , mong lắm cuộc gọi hay thậm chí một cái tin nhắnchúc thi tốt từ người nào đó . Mà chờ mãi , chờ hoài , vẫn chẳng thấy .
Chỉ thấy mỗi cái tin nhắn từ Quỳnh Giao : ” Mai cậu thi tốt nhé ! Tớ sẽ luôn ủng hộ cậu !!! ”
Đến nửa đêm rồi , mà cái con nhỏ Diệu Anh đó cũng chẳng liên lạc gì . Có khi nào giờ này đã lăn tròn trong chăn ngủ rồi không ?
Cứ bứt rứt , khó chịu trong người …
Phải nói là rất muốn nghe cái giọng nói đó nhé … Thôi thì mình đành mặt dày vậy , gọi điện bảo người kia chúc !
Kệ , trước mặt người thương thì mặt dày mấy chẳng được .
Chẳng cần vào danh bạ , tay nhanh thoăn thoắt bấm dãy số quen thuộc , chờ đợi đầu dây bên kia nhấc máy .
– Alô … – Bên kia có cái giọng ngái ngủ trả lời , nghe sao cứ dễ thương !