Edit: Hàn Mai
Beta: Linxu
Máy ví tính trên bàn được bật lên, màn hình đang chiếu trực tiếp hiện trường chỗ Lạc Minh Kính, Vương Chấn Vũ dùng tư thế cong người kỳ dị ngồi bên cạnh bàn, gần sát ổ điện, sợi dây sạc điện gắn vào đuôi điện thoại.
Điện thoại đã nóng rực đến báo động nhưng thông báo tin mới vẫn vang không ngừng dù bây giờ đã là 2 giờ 30 sáng.
Tin nhắn, email, chuông điện thoại liên tục reo lên, Vương Chấn Vũ lắp ba lắp bắp nghe hết cuộc gọi từ quốc tế, chưa kịp chửi má nó thì lại vội vàng nhận cuộc gọi hỏi tình huống bây giờ.
Có đối tác làm ăn báo anh vào giờ làm việc ngày mai thì liên hệ lại họ ngay để bàn luận chuyện hủy hợp đồng, có nhà đầu tư gọi nói họ nhận được tin phải đổi Vương Chấn Vũ bằng cố vấn khác và yêu cầu anh giải thích tình huống lúc này cũng có mấy người bạn trong nghề quan hệ không tệ gọi điện an ủi.
Còn chiếc điện thoại gã dùng để đăng ký tài khoản weibo Nắm Lưỡi Tầm Sét của Zeus trong tay, gã không dám khởi động máy lại kể từ lúc nhận được điện thoại của giải trí Nguyệt Phong và người đại diện bên Dương Hạc cách đó hai tiếng.
Giải trí Nguyệt Phong và người quản lý của Dương Hạc gọi tới, gọi thẳng tên gã Vương Chấn Vũ, báo gã ngày mai đến giải trí Nguyệt Phong.
Cả hai đều nói chuyện rất súc tích và hơn thế họ đều hẹn gặp ở cùng một địa điểm, nói muốn anh giúp họ giải quyết một số vấn đề, họ hi vọng anh phối hợp cùng xử lý nguy cơ lần này thật tốt.
Vương Chấn Vũ lập tức ngắt điện thoại, tắt nguồn.
Lúc này gã đang cực kì hối hận với hành vi kích thích Lạc Minh Kính lúc trước của mình. Y căng thẳng nhìn vào màn hình, nhìn cái laptop quen thuộc kia dần dần được sửa lại, trên màn hình là cậu trai trẻ nhã nhặn mang kính đen gõ bàn phím, có vẻ như cậu ta đang sữa chữa số liệu.
Vương Chấn Vũ thầm nghĩ: “Lẽ ra hồi đó gã không nên do dự…”
Quả thật gã không đủ để thành kẻ tàn ác để làm nên nghiệp lớn, Vương Chấn Vũ nghĩ, lúc đó gã nên mang máy tính đi luôn mới đúng.
Năm đó, chưa chờ lấy được ba bản vẽ thì gã đã nghe nói Lạc Minh Kính bị bắt giam. Thế là gã nhanh chóng tới Hải thị, hỏi tình huống xong gã bèn thương lượng với Lý Tường: “Vậy thì ghi tên người thiết kế chính là cậu còn cậu ta thì để cuối, thế này không phải chậm trễ công việc sao? Người gì mà không biết nhẫn nại, phòng triển lãm cũng đang sắp xếp rồi không thể trì hoãn thêm nữa phải nhanh chóng lấy ba bản vẽ… À… Đúng rồi, hồ sơ sinh viên của cậu ta sẽ bị triệt chứ nhỉ? Còn có thể tốt sao? Có thể thành tích cuối cùng cũng sẽ chịu ảnh hưởng, mẹ nó số tôi sao thế này chứ, toàn đụng phải mấy nhóm thế này…”
Lý Tường không muốn nói nhiều trong điện thoại với gã, chỉ nói giờ cậu ta có việc và nói Vương Chấn Vũ tự tới phòng vẽ, chờ tối cậu ta về rồi bàn bạc sau.
Vương Chấn Vũ biết, tính tình Lý Tường cũng giống Lạc Minh Kính đều coi thường kẻ ăn bám báo cáo hoàn thiện của họ. Giờ Lạc Minh Kính xảy ra chuyện, việc tốt nghiệp và các kế hoạch khác đều lơ lửng xa vời, có khi Lý Tường cũng đang có ý định độc chiếm thành quả.
Vương Chấn Vũ tới phòng vẽ tranh ở Hải thị ngồi chờ Lý Tường, chỗ này hình như từng bị người ta đập phá, cửa sổ cửa chính đều bị đập, trên tường cũng bị hắt sơn nhưng hẳn là có ai đó đã sắp xếp lại, bàn và sofa ở phòng nghỉ phía sau đã được di chuyển ngay ngắn lại, màn hình TV bị đập nát nhưng trên sàn lại không có mảnh vụn.
Điều kỳ lạ là ở đây không có người trông coi, Vương Chấn Vũ ngồi không yên, đi tới đi lui trong phòng vẽ tranh, mở ngăn kéo lật xem đồ đạc bên trong. Phòng vẽ này là Lạc Minh Kính và Lý Tường hợp tác mở để dạy cho các học sinh thi vào trường đại học nghệ thuật, trong ngăn tủ đều là bài tập của học sinh, cái nào cũng được giữ lại, có cái đã chỉnh sửa có cái không.
Bên cạnh phòng nghỉ có một phòng chứa đồ lặt vặt, Vương Chấn Vũ đi qua, mở cửa, phát hiện bên trong chứa đồ riêng của Lạc Minh Kính.
Bản thảo thiết kế chưa vẽ xong, laptop, còn có một số đồ dùng hằng ngày linh tinh như ly rửa mặt, bình nước uống dở…
Trông chúng như được ai đó mang vội tới đây nên chưa được sắp xếp dọn dẹp.
Vương Chấn Vũ lật lật bản vẽ trong tay, trong đầu gã bỗng toát ra một ý nghĩ, suy nghĩ nguy hiểm này vừa xuất hiện đã làm gã hưng phấn tới run lên.
Anh cuốn bản vẽ nhét vào ống đựng tranh, cắn môi mở máy tính, thử gõ mật mã có thể có.
Đáng tiếc hiểu biết của gã về Lạc Minh Kính quá ít, thử hai lần vẫn không mở được.
Đúng lúc này, em gái Lạc Minh Kính về, con nhỏ kia mồm miệng chói tai, thấy gã đang nhoài người tìm mật mã bèn há mồm chửi mắng thô tục, ngăn cản gã.
Bây giờ nhớ lại Vương Chấn Vũ vẫn còn thấy tức.
Gã đánh nhau với con nhóc đó một trận, cả cánh tay đều in dấu cào cấu, gã nóng máu không quan tâm nhiều, nắm tóc cô quăng qua một bên, trừng mắt: “Nói tao trộm chứ gì?”
Gã vừa vội vừa điên tiết, trực tiếp đập máy tính rồi đổ nước lên đó, sau đó nhảy dựng lên mắng: “Con mẹ mày chứ trộm ông nội mày! Tao đây tốt tính tới lấy bài thu hoạch giùm lại bị phá rối! Đồ con đ*…”
Con bé kia ôm đầu khóc to, vừa khóc vừa chặn cửa không cho gã đi, khóc tới mức muốn tắc thở, dù hoảng sợ nhưng vẫn lăn lộn mắng gã.
“X mẹ mày cút đi! Tao có là rác rưởi cũng không rác rưởi bằng Lạc Minh Kính, còn mắng nữa tao vả nát miệng mày!”
Vương Chấn Vũ quýnh lên như chó điên, gã còn nhớ gã đã đánh người, lựa giận đốt cháy đầu óc gã, rời khỏi phòng tranh xong gã hổn hển gọi điện thoại cho cậu gã chửi rủa một hơi: “Chuyện chó gì chứ! Tức muốn chết!”
Sau đó càng nghĩ càng giận, lúc đi qua cầu vượt biển gã ném toàn bộ bản gốc hoàn chỉnh xuống, nhìn từng tấm thấm nước chìm xuống đáy, biến mất không thấy.
“X con mẹ mày, dám nói tao trộm, cho mày nói tao trộm…”
Ba giờ sáng, Vương Chấn Vũ hối hận muốn chết.
Khi tức giận gã rất ngang ngược, bị người ta chọc giận là muốn đốt nổ cả thế giới, bản vẽ gốc bị chính tay gã ném đi rồi giờ tay không về bị cậu gã mắng cho một trận, gã đành vẽ theo bản vẽ thứ phẩm mà cậu gã thu được trước đó, dùng cả hai tuần ngày đêm hoàn thành bài tốt nghiệp.
Gã không biết cậu đã nói gì với Lý Tường, chắc là dùng chuyện bằng tốt nghiệp. Tóm lại là, cuối cùng vào buổi tối trước ngày triển lãm, đàn em team chế tác etiquette* đưa gã thẻ credit ghi tên tác giả và tác phẩm tới, gã mới phát hiện cột tác giả sáng tác tác phẩm Tinh Quang Hạc này chỉ có tên gã.
*etiquette: Mảnh giấy dán hoặc cột trên sản phẩm, ghi rõ tên hàng, cách dùng, giá cả.
Hai tháng sau, Lý Tường đến giao bổ sung một phần tác phẩm tốt nghiệp, cậu gã còn bảo gã qua gặp.
Sau đó, Tinh Quang Hạc trở thành tác phẩm thiết kế ưu tú nhất trong đợt triển lãm. Rồi sau đó nữa, gã đăng ký tham gia hạng mục du học năm đó, đổi tên mới cho Tinh Quang Hạc và mang nó vượt đại dương đi du học mạ vàng bằng cấp.
Mặc dù có trắc trở nhưng tổng thể mà nói thì vẫn xuôi chèo mát mái.
Vương Chấn Vũ xoa huyệt thái dương, lại có điện thoại, lần này là của cậu gã Kha Qua, bao nhiều uất ức trào lên trong lòng gã, qua điện thoại gã mắng người kia một trận. Nghe cậu nói Lạc Minh Kính bám được Thời Mẫn, gã nhảy dựng lên, đá mạnh vào ghế dựa, thở phì phì:
“Cháu nói mà! Thảo nào! Mẹ nó đám ngu dốt kia còn dám bỏ đá xuống giếng… Bây giờ thằng đó mới nhớ tới việc lôi chuyện cũ ra à, mẹ nó đã là chuyện bao nhiêu năm trước rồi còn lật lại! Nó không ngại mất mặt, cháu ngại. Mất hết mặt mũi với cả quốc tế! Đếch biết người lại à… thứ đứt gân não, cháu thật không hiểu, người chậm trễ làm hỏng việc năm đó chẳng phải là nó sao? Vấn đã nói đây là tác phẩm hợp tác, chả nhẽ phải vì chuyện xấu của nó mà muốn cho cảm đám treo bằng hết sao, giờ nó muốn thế nào? Muốn độc chiếm à?”
Vương Chấn Vũ lải nhải: “Nếu hồi đó không có cậu tìm được cách lấy thư mời mới thì thứ đồ chơi kia có thể được đưa lên triển lãm thế giới cho mọi người thấy sao? Giờ thèm danh tiếng nên muốn độc chiếm, bắt đầu lôi chuyện cũ ra, có chuyện ngon vậy sao? Cậu có gặp đứa nào cả ngày chít chít nhìn chằm chằm chuyện cũ không bỏ như chuột không?
Tưởng mình ngon lắm, nó thật cho rằng nó thiết kế rất tốt sao? Thời đại nào rồi, nếu không nhờ chúng ta dùng đủ cách thì chỉ dựa vào mấy thứ đồ bỏ đi của nó thôi mà có thể có tiếng lớn như vậy à?
Ok, phần lớn ý tưởng sáng tạo là của nó, cái này cháu chịu nhưng Hạc Trung Quốc là một tay cháu xây dựng danh tiếng, là cháu mang ra ngoài tham gia triển lãm, phát triển trước sau rồi lôi kéo truyền thông đều là cháu làm, nó có làm gì chứ? Lúc không có danh tiếng thì không thấy nó đến đòi, giỏi lắm, biết cháu về nước thì dựa lưng phú bà nên dám tới đòi đồ của cháu à!”
Vương Chấn Vũ đánh ngã bàn phím, cả giận nói: “Sao nó không nghĩ xem nó có tư cách đòi không! Được lắm, có khả năng à, con tình nhân kia của nó dám hủy chương trình cháu đầu tư còn loại bỏ cháu khỏi những chương trình cháu hợp tác, dùng cả ảnh hậu để tạo áp lực cho cháu, ai cho nó dũng khí đó? Mẹ nó…”
Trong phòng trực tiếp, có mấy người hỏi: “Nếu đã lưu trong máy tính, vì sao bây giờ mới vạch mặt?”
“Đúng vậy, Yêu tinh có chứng cứ sao lúc trước không nói?”
“Mấy người phía trên ngậm miệng lại đi, xé mặt bọm đạo văn còn phải chọn ngày à?”
“Có thể là đã từng tranh giành bản quyền nhưng bị thất bại? Tôi đoán vậy.”
“Haiz, chuyện bản quyền trong nước rất tệ, đau lòng cho người bị đạo…”
“Lầu trên, tôi nói cho mọi người nghe, thông thường những đứa đi đạo tác phẩm của người khác đều có thân thế, có tiền quyền đó hiểu không? Đắc tội ai cũng được nhưng không thể đắc tội với kẻ có tiền, cho nên việc bảo vệ được bản quyền khi bị sao chép là rất khó, hơn nữa lúc trước Yêu tinh cũng không có danh tiếng gì.”
“Yêu tinh có chúng tôi đây! Sao không có danh tiếng chứ! Có! Chúng tôi đều ủng hộ cậu!”
“Mẹ trứng, nhớ tới nữ thần của tôi từng bị người ta bắt chước mà muốn khóc, Yêu tinh cố lên, tất cả mọi người đều đứng ra ủng hộ cậu giành bản quyền về!”
Rạng sáng 4 giờ 30, Lạc Minh Kính hủy vách ngăn trước phòng tranh, di chuyển đến trước màn hình, chuẩn bị tốt bảng triển lãm đơn giản, trợ lý nhỏ đưa tới ba cái máy in và tám xấp giấy lớn.
Công tác chuẩn bị triển lãm đã xong.
Hà Tây nói khẽ: “Đã phục hồi được 98%, sắp xong rồi!”
Hứa Thiến Thiến ngồi ngoài ống kính, uốn người trên sofa khóc, Thời Mẫn an vị bên cạnh cô, nhẹ nhàng vỗ về, vừa quan sát tiến độ vừa nói chuyện với luật sư.
Rạng sáng năm giờ, Hà Tây nói: “Anh, tới xem đi, nếu không ngoài ý muốn thì mọi thứ đều được phục hồi rồi.”
Lạc Minh Kính bổ nhào vào máy tính, thiếu chút nữa ngã quỵ.
Có mấy fans hô lên một tiếng trên weibo, ổ cứng sửa được rồi, nháy mắt, số người vào phòng trực tiếp cấp tốc tăng lên.
Ngay cả giải trí Sóng Mới cũng đăng weibo: “Có bao nhiêu bạn trẻ đang thức cùng bạn biên tập chờ xem sự kiện sao chép của năm trong giới thiết kế?”
Khu bình luận mọi người ào ào đánh chiếm.
“Tôi xem không hiểu gì hết nhưng tôi vô cùng căng thẳng.”
“Á á á á!!! Trong nháy mắt khi máy tính được sửa xong, không hiểu sao nước mắt tôi rơi!”
“Lặng lẽ nhấc tay. Năm đó vây xem Hắc Ngũ đánh con và tám chuyện tình yêu cũng chưa tập trung được như giờ đâu. Một người hoàn toàn không biết gì về thiết kế, không biết nhà thiết kế là ai như tôi lại có thể thức cả đêm để coi.”
“Tôi cũng vậy… bạn bè tôi đều đang lướt xem, ông anh họ làm lập trình viên cũng đang vây xem.”
“Thật kích động quá đi! Đây tuyệt đối là câu chuyện của năm!!”
“Ha ha ha bạn biên tập cũng thích xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.”
“Để người đã đặt được nửa bước vào giới thiết kế thời trang là tôi đến phổ cập kiến thức cho mọi người. Vương Chấn Vũ tương đối có vị thế trong giới thiết kế, là ngôi sao mới duy nhất có thể đứng vững ở trường quốc tế trong gần mười năm nay và hiện tại anh ta bị bới ra chuyện ăn cắp tác phẩm, đây có thể xem như động đất cấp 8 trong ngành thiết kế. Nếu việc ăn cắp được xác nhận là thật thì nó quả là sự sỉ nhục đối với giới thiết kế nước ta, sẽ mất mặt với cả quốc tế!”
“Đây là team ở nước ngoài sống lệch múi giờ! Truyền thông quốc tế vừa mới đăng tin!! Trên Twitter của Hội thiết kế quốc tế vừa đăng tin thông báo họ sẽ đặc biệt chú ý tới tiến triển của việc này! Đó!”
Lạc Minh kính mở file hồ sơ, từng tấm từng tấm bản vẽ dần xuất hiện.
Anh hít sâu một hơi, đứng trước ống kính nói: “Tôi nói cho mọi người rõ hơn một chút về… Bản thiết kế.”
Máy in bắt đầu hoạt động, một tấm lại một tấm bản thiết kế được in ra, Lạc Minh Kính đặt chúng theo đúng trình tự riêng lên sàn nhà.
Nét mặt anh chuyên tâm nghiêm túc, vừa sắp xếp vừa giải thích từng tấm một.
Từ chủ đề tới ý tưởng thiết kế, mỗi một hoa văn, mỗi một vị trí cắt may đều được ghi chú rõ ràng rành mạch.
Bình luận bay ra một mảnh: “Đã khóc…”
“Tôi cũng khóc rồi. Cũng không biết vì sao mình lại khóc, chỉ là bỗng thấy rất khó chịu…”
“Tôi tủi thân dùm Yêu tinh.”
“Cái này rõ ràng là chữ của Yêu tinh nhà tôi! Là tranh của Yêu tinh nhà tôi!”
“Vương Chấn Vũ không biết xấu hổ! Vương Chấn Vũ không biết xấu hổ! Vương Chấn Vũ không biết xấu hổ!”
“Sinh viên đang theo học ngành thiết kế trang phục quỳ thẳng trên bàn phím không dậy nổi… Đệch mợ! Trúc Lâm Thất Hiền cũng có thể làm ra như vậy!”
“Tinh Quang Hạc.” Lạc Minh Kính cầm bức vẽ cuối cùng, nói: “Đây là bản vẽ thứ ba chưa hoàn thành, bảy bộ trang phục, bảy người, trời trong mây trắng tiên hạc trong rừng… Thiết kế tay áo bên trái không giống nhau, bộ thứ nhất đại biểu cho Kê Khang… Thiết kế hoạt tiết ở eo là tham chiếu nghi thức của đàn cổ Lạc Hà… ở bản thảo thứ hai do chưa xác định nên không thêm chỗ này vào, con người ngông cuồng trong chốn đất trời bao la, xem đất trời này là trang phục, cho nên bộ trang phục này hoàn toàn không thể thêm hoa văn hình mây và cũng không có chỗ cần vẽ màu…”
Thời Mẫn nói: “Thiến Thiến, rót cho anh em ly nước.”
Sắc mặt Lạc Minh Kính không tốt lắm, anh vẫn chống trán, ánh mắt hơi rã rời.
Thời Mẫn nghĩ, người đàn ông này giống rượu vậy, loại rượu không bình chứa đổ giữa đất trời, anh châm lửa chính mình, vẫn luôn thiêu đốt bản thân như chỉ chờ đốt xong thì kết thúc.
“Đây là Tinh Quang Hạc của tôi.” Lạc Minh Kính nói, “Hơn nữa, tương tự với bản vẽ nháp của tôi vậy, lúc người mẫu biểu diễn sẽ tham chiếu vị trí trong tranh của Trúc Lâm Thất Hiền… Có nằm có đứng, phương hướng cũng khác nhau, không phải là một series với từng bản đơn lẻ có thể tách ra để trình diễn riêng. Chủ đề thiết kế cũng không phải là tiên phong hạc cốt như Vương Chấn Vũ nói, hạc ở đây chỉ là một biểu tượng tinh thần…”
Khung bình luận bị một đám người chuyên nghiệp chiếm lĩnh.
Nếu bình luận có thể phát âm thanh thì rất có thể đó là tiếng thán phục và vỗ tay.
Lạc Minh Kính nói: “Đây là đồ của tôi, Vương Chấn Vũ, yêu cầu của tôi là cậu phải trả lại tôi tất cả các thiết kế không thuộc về cậu và xin lỗi tôi.”
Anh nói: “Cậu nhất định phải xin lỗi, xin lỗi tôi, em gái tôi. Lúc trước vì cướp được bản thiết kế, cậu đã đánh em gái tôi, lúc đó con bé còn là trẻ vị thành niên, cậu phải xin lỗi em ấy.”
Hứa Thiến Thiến nhịn không được mà khóc thành tiếng, hai mắt Hà Tây cố nghẹn cảm xúc đỏ bừng lên, cậu sinh viên luôn lịch sự giờ mang vẻ mặt như muốn cắn người.
“Cậu nhất định phải xin lỗi.” Lạc Minh Kính “Nhưng tôi sẽ không tha thứ. Tôi sẽ liên hệ cậu, chín giờ hôm nay đến gặp trực tiếp tôi, cho em gái tôi, cho tất cả những người bị cậu lừa gạt một tiếng xin lỗi. Còn có, giáo sư Kha Qua, ông cũng như vậy, tôi đợi các người tới.”
Vương Chấn Vũ mở weibo, xem mấy bình luận, không có ngoại lệ, tất cả đều mắng anh.
Vương Chấn Vũ nói: “Là mày tự chuốc lấy phiền, Lạc Minh Kính.”
Gã hung hăng dụi tắt khói thuốc, gõ lên bàn phím một dòng chữ.
Tác giả có lời muốn nói: Tới rồi. Ngày mai có thể sẽ cập nhật sớm.
Editor có lời muốn nói: Thằng cặn bã.