Ngoan cố chống cự, bốn chữ này có thể khái quát khá đúng trạng thái hiện tại của tôi. Thực ra tôi đã bị giam trong ba chữ Đường Dịch Xuyên từ lâu lắm rồi.
Vì tiếng “bắt đầu lại lần nữa” này, tôi không thể giữ cho thành trì của mình kiên cố nổi nữa, thay vào đó là bắt đầu kích hoạt hình thức bên nhau như gia đình trẻ. Theo như cách nói của Mỹ thì là date, ăn cơm, nói chuyện, hẹn hò ba lần xong thì có thể lên giường, sau đó lại yêu đương.
Ví dụ như chúng tôi đi xem phim, chúng tôi sẽ mua toàn bộ vé của ngày hôm đó, như muốn bù lại tất cả những cuộc hẹn mà chúng tôi đã không thể làm trong suốt mười năm qua.
Xem phim gì hoàn toàn không quan trọng. Trong rạp tối đen, Đường Dịch Xuyên vươn một bàn tay đặt lên đùi tôi, vuốt ve với biên độ rất nhỏ, từng chút từng chút xâm nhập vào giữa hai chân tôi, còn xoa nắn háng tôi cách một lớp quần. Tôi giả vờ xem phim nghiêm túc, thờ ơ trước cái trò này, Đường Dịch Xuyên gạ gẫm không được thì thẹn quá hóa giận, cầm dương v*t tôi lên nhéo một cái.
Tôi đoán hẳn là cậu ấy nhịn lâu quá rồi.
Khuya về nhà, tôi và Đường Dịch Xuyên ngồi dựa trên sô-pha cùng xem “Tầm Nhìn Đông Phương” do Hình Minh dẫn. Văn phòng Tĩnh Nhân là nhóm cố vấn pháp luật cố định của chương trình, Hứa Tô còn là khách mời cố định, hiện tại cậu ta cũng coi như một người nổi tiếng, thường hay bắt đám luật sư trong văn phòng cùng xem với nhau.
Tập này nói về việc phạm pháp của những đối tượng chưa thành niên, điểm tranh luận là có nên hạ độ tuổi chịu trách nhiệm hình sự tối thiểu ở nước ta hay không. Sô-pha rộng rãi, tôi gần như nằm được cả người, tay chống đầu, co một chân lên, bàn chân ấn xuống háng của Đường Dịch Xuyên.
“Cân nhắc vấn đề này từ góc độ thương mại thuần túy thì việc hạ thấp độ tuổi chịu trách nhiệm hình sự tương đương với việc tăng lượng khách hàng của luật sư, công tố Đường có cao kiến gì không?”
Lúc hỏi thì ngón chân tôi cũng di chuyển, còn hơi dồn lực nhấn lên dương v*t cậu ấy. Rõ ràng Đường Dịch Xuyên có run lên, qua loa “ừ” một tiếng, coi như đã đưa ý kiến về vấn đề này.
Người dẫn chương trình trên màn ảnh da trắng, cao ráo lại đẹp trai, chỉ riêng đôi mắt là sắc lẻm như dao, toát ra khí chất của kiếm khách trong võ hiệp. Cậu ấy hỏi một câu khá chuyên môn lại hiểm hóc: Nếu như vấn đề phạm tội của trẻ vị thành niên ngày càng nghiêm trọng, “áp đặt cào bằng” hạ độ tuổi chịu trách nhiệm hình sự cũng chẳng phải là cách trị tận gốc, vậy tại sao nước ta không đưa ra quy định “ác ý bù độ tuổi”?
Tôi cố tình tặc lưỡi than: “Hình Minh ngầu thật đó, cậu thấy đúng không -“
Đường Dịch Xuyên không cho tôi nói hết đã quay người đè tới, khống chế tôi dưới thân cậu ấy. Cậu ấy đã mất hết kiên nhẫn từ sớm, vươn tay ra bắt đầu cởi quần tôi, tôi không muốn phối hợp, giữ tay cậu ấy lại mà nói: “Chẳng phải chúng ta mới quen nhau hay sao, tiến triển thế nhanh quá.”
Đoán là tên này đã cứng ngắc rồi, cậu ấy gào lên tên của tôi mang theo sự tức giận, nói anh vờ vịt điệu bộ như thế từ bao giờ hả.
“Thế cậu nóng nảy gấp gáp như thế từ bao giờ, đám công tố viên ở Chi cục số 2 có biết ông sếp lạnh lùng nhà mình đói khát thế này không?” Cậu ấy càng tức giận tôi càng thấy thú vị, tôi nghiêng người đè cậu ấy xuống dưới, cười nói, “Cậu xem, tôi cũng đâu có thủ thân như ngọc vì cậu suốt mười mấy năm đâu, thế mà vẫn kiềm chế tốt như này.”
“Cút đi.” Đường Dịch Xuyên lạnh giọng lạnh cả mặt, “Anh đổ ai trên cái đường có quán bar L&T đó à?”
Vậy mà cậu ấy còn biết cả chuyện này. Bóng người nơi đuốc đèn mờ ảo dần trở nên rõ ràng, tôi nghĩ một lát, cuối cùng vẫn không thể nhịn nổi mà hỏi vấn đề đã quấy nhiễu lòng tôi bao lâu nay: “Trong một khoảng thời gian rất dài, tôi vẫn luôn cảm thấy có người trông chừng tôi từ trong bóng tối, có phải là cậu không?”
Vậy mà Đường Dịch Xuyên lại không phủ nhận. Cậu ấy nâng cằm, ánh mắt nghiêm túc lắm, cậu ấy nâng tay lướt qua mặt tôi: “Chỉ muốn nhìn anh một chút.”
Lòng tôi ấm áp, ngoài miệng thì vẫn không thừa nhận: “Cậu đang theo dõi bất hợp pháp, xâm phạm quyền riêng tư của tôi.”
“Sue me.” (Kiện tôi đi) Đường Dịch Xuyên đấm nhẹ một cái vào bụng tôi, cố gắng ép tôi đầu hàng vì đau, thành công kẹp tôi giữa cậu ấy và sô-pha một lần nữa. Cậu ấy cởi áo sơ mi của tôi ra rồi cắn, thân dưới cứng ngắc liên tục ma sát lên cơ thể tôi.
Chẳng bao lâu sau, dấu ấn của cậu ấy đã trải khắp cổ và ngực tôi, tôi vẫn muốn giãy giụa, làm sao cũng không chịu nhiệt tình đáp lại.
Đường Dịch Xuyên bị phản ứng chống cự của tôi làm tụt hứng, cậu ấy buông tôi ra, mặt lạnh tanh đứng dậy.
Ngay trước mặt tôi, cậu ấy bắt đầu cởi quần áo. Ngón tay mảnh khảnh cởi từng chiếc cúc, tháo thắt lưng, chẳng mấy chốc từng chiếc quần chiếc áo đã rơi xuống đất. Đường Dịch Xuyên cởi sạch sành sanh, sau đó khẽ cong eo đưa lưng về phía tôi, nhặt lại chiếc sơ mi lên.
Háng cậu ấy hẹp, chân dài, da trắng đến chói mắt, cơ mông căng chặt, độ cong gợi cảm lạ thường. Theo động tác xoay người khom lưng của cậu ấy, hai khối cơ như ngọc trai hơi hé ra, phong cảnh phía sau lộ rõ không sót cái gì.
Tôi nuốt nước bọt, yết hầu khô đến mức rát bỏng.
Cậu ấy cố ý.
Đường Dịch Xuyên quay đầu lại, liếc mắt nhìn dương v*t đang nhô cao của tôi, khóe miệng hơi nhếch lên đầy đắc thắng.
Tôi nhanh chóng ngụy biện, tôi buồn tiểu, không phải cương.
“Tùy anh.” Đường Dịch Xuyên trần truồng đi về phía phòng tắm, cậu ấy nói, “Tôi đi tắm.”
Tôi cố chống cự, ép mình không nhúc nhích, thầm đếm ngược mười giây trong đầu. Nhưng còn chưa đếm hết thì tôi đã nhận thua đuổi theo hô lên: “Vậy đêm nay tôi làm, được chưa?”
“Vậy phải xem anh có làm nổi hay không, muốn làm thì phải làm cả đêm.” Đường Dịch Xuyên đứng chờ tôi ở cửa phòng tắm, đợi cánh tay tôi vòng qua eo mình thì nghiêng đầu qua hôn tôi.
Chúng tôi ôm nhau hôn nhau, xô đẩy vào trong phòng tắm, làm cả đêm thì làm cả đêm, lửa dục tôi tích góp suốt mười năm trời đang nóng lòng muốn phát ra lắm rồi, chiến trường bắt đầu từ chỗ này trước đi.