Editor + Beta: Tiểu Hy.
1.
Hôn lễ của Chung Ngưng cùng Hứa Huyền Thụy rất nhanh đã được định là tháng tư năm sau.
Hứa Huyền Thụy vốn muốn để Chung Ngưng trở thành bà Hứa vào tháng ba, nhưng cô mãnh liệt phản đối. Dưới ánh mắt nóng rực của Hứa Huyền Thụy, cô nói tháng ba thời tiết lạnh, mặc áo cưới sẽ rất thống khổ. Trên thực tế là cô cảm thấy bọn họ tiến triển quá nhanh, cô có chút hoảng.
Cuối cùng quyết định là tháng tư, cô cũng coi như là thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng an ủi chính mình, còn có thể hưởng thụ thêm mấy tháng độc thân. Tuy có đôi khi Hứa Huyền Thụy kêu cô ở lại nhà anh, ngẫu nhiên cũng sẽ đến nhà cô ăn vạ không chịu đi, nhưng mà vẫn có không ít thời gian riêng tư.
Sau khi hai nhà xác định hôn ước, Hứa Huyền Thụy liền trịnh trọng nói với Chung Ngưng: “Em trở về thu dọn đồ đạc đi.”
“A?” Chung Ngưng bị lời nói đột ngột của anh làm cho ngây ngốc, nhưng rất nhanh cô liền đoán được. “Thu dọn thứ gì?”
“Thu dọn đồ của em, chuyển nhà.”
“Không dọn.” Gần đây Hứa Huyền Thụy không được ngủ ngon, cô không muốn mỗi ngày cũng phải ngủ không đủ.
“Vậy mua đồ mới đi.”
Chung Ngưng: “…”
“Em không muốn ở chung với anh.”
Hứa Huyền Thụy nhìn vào mắt cô, ấn đường hơi hơi nhăn lại, sau đó thở dài một hơi. Tiếng thở dài này làm Chung Ngưng mềm lòng. Anh nghiêm túc nói: “Chung Ngưng, hiện tại anh đã quen có em ở bên cạnh, lúc không có em, chất lượng giấc ngủ của anh giảm xuống nghiêm trọng.”
“Nhưng mà có anh, em lại không ngủ đủ giấc.” Chung Ngưng không chút suy nghĩ liền nói ra, sau khi nói xong, trên mặt bỗng chốc đỏ ửng.
Đối với điểm này, Hứa Huyền Thụy đuối lý. “Gần đây anh quá không tiết chế, anh xin lỗi, về sau anh sẽ chú ý.”
Đây là đang xin lỗi rồi bảo đảm với cô sao? Khụ khụ, sao lại cảm thấy như vậy cũng không tệ lắm nhỉ. Nhưng mà… “Em không tin anh.” Trong khoảng thời gian này bị anh lừa còn ít sao? Mỗi lần nói chỉ đến nhà anh ăn cơm, sau đó không phải lại làm cô ăn xong liền chạy lấy người sao? Mỗi lần đến nhà cô đều nói chỉ ngồi một chút, cuối cùng lại đuổi cũng không đuổi được.
Đối với sự không tín nhiệm của cô, Hứa Huyền Thụy như cũ không thể phản bác, bởi vì, anh cũng không tin chính mình.
“Chung Ngưng, thật ra em dọn hay không cũng không khác bao nhiêu, chỉ là em chuyển đến sẽ giảm bớt phiền toái phải quay lại, hơn nữa, sau khi chuyển đến, vấn đề ăn cơm em sẽ không cần nhọc lòng.”
Chung Ngưng biết, anh nói có lý.
“Hai ngày trước anh mua một cái nồi hầm tử sa, anh đã thử qua rồi, nấu rất ngon, anh định để bữa sáng mấy ngày sau sẽ nấu cháo. Chỉ tiếc một mình ăn không hết.” Hứa Huyền Thụy nói, bất động thanh sắc mà quan sát phản ứng của Chung Ngưng, thấy cô còn cố chống cự, tiếp tục nói: “Cháo hải sản, cháo gà, cháo mực, cháo bìm bịp…”
“Anh đang dùng mỹ thực để dụ hoặc em sao?”
Hứa Huyền Thụy kiên định gật đầu.
Chung Ngưng mím môi, sau đó nói: “Chiêu này vô dụng.”
Hứa Huyền Thụy nhướng mày, anh không tin cô không muốn ăn, hai ngày trước chính cô đã la hét muốn ăn cháo. Không chờ anh tiến hành chiến lược tiếp theo, Chung Ngưng liền cười giảo hoạt với anh: “Anh vẫn nên dùng sắc dụ thì hơn.” Cô thuần túy là muốn đùa giỡn với anh một chút mà thôi, nhưng vì những lời này mà cô phải trả giá thảm thống đại giới.
Hứa tiên sinh rốt cuộc cũng ôm được mỹ nhân về, toàn bộ bộ phận thiết kế đều được thơm lây, tiền thưởng được nâng lên cao nhất trong lịch sử, bởi vậy, mọi người đối với tình yêu của bọn họ đều là chúc phúc từ tận đáy lòng.
Thật ra những ngày ở chung cảm giác cũng không tệ lắm, mỗi ngày có thể cùng người yêu xuống bếp, cùng nhau ăn cơm, sau đó đi tản bộ hoặc là ngồi trên sô pha xem TV, dù là mang công việc về nhà cũng có thể trở nên rất hưởng thụ.
Chung Ngưng chỉ có một chút không hài lòng, ví dụ như hiện tại.
“Hứa Huyền Thụy! Đã nói là đêm nay nghỉ ngơi rồi mà!” Đang chìm trong giấc ngủ mơ mơ màng màng, móng chó duỗi tới, chán ghét!
Hứa Huyền Thụy ôm cô vào lòng, không có động tác gì khác. Anh hôn lỗ tai cô, thanh âm khàn khàn, “Anh chỉ ôm em thôi, ngủ đi.”
Anh xác thật không nhúc nhích, chỉ là thân thể hai người dán vào nhau, bên hông là cánh tay ấm áp của anh, sau lưng là bờ ngực kiên cố, mông… A a a, cô đã hoàn toàn thanh tỉnh.
Chung Ngưng lo lắng đề phòng một hồi, nghe tiếng hít thở của Hứa Huyền Thụy, cũng không xác định được anh đã ngủ hay chưa, nhưng phát hiện ra quả thật anh không động vào cô, vì thế yên lòng định ngủ tiếp. Nhưng mà nhắm mắt lại, thật lâu cũng không ngủ được.
Thời điểm muốn ngủ nhưng lại ngủ không được quả thật là cực kì dày vò. Chung Ngưng nỗ lực rất lâu, vẫn là ngủ không được, vì thế cô từ bỏ giãy giụa. Cô vươn tay ra khỏi chăn, muốn lấy di động đặt trên tủ đầu giường. Cô đã sạc nên hẳn là pin đã đầy, có thể chơi một lúc, dù sao cũng không ngủ được.
Cô với không tới, còn kém một chút, tay Hứa Huyền Thụy đặt trên eo cô, có chút nặng, cũng sợ động tĩnh quá lớn sẽ đánh thức anh. Chung Ngưng thật cẩn thận lấy tay anh ra, chuẩn bị thành công thì anh lại ôm lấy cô. Chung Ngưng chưa từ bỏ ý định, nghiêng người, cô sờ đến di động, trên mặt lộ ra nụ cười thắng lợi.
“Ngủ đi, đừng lộn xộn.” Hứa Huyền Thụy lại lần nữa kéo cô vào trong lòng, lần này hai tay anh đều vòng qua cô, cô gối lên trên cánh tay anh.
Thanh âm của anh mang theo sự buồn ngủ nồng đậm, sau khi nói xong lại tiến vào trong giấc ngủ. Đánh thức cô rồi anh lại ngủ sâu đến vậy, hừ! Chung Ngưng không cam tâm!
“Em không ngủ được.” Cô bĩu môi nói.
Nhắm mắt lại Hứa Huyền Thụy khóe miệng cong lên, anh nói: “Ngoan, nhắm mắt lại một hồi sẽ ngủ thôi.”
“Em thử rồi, nhưng vẫn không ngủ được, em muốn chơi game một chút.”
“Không được, nằm chơi di động không tốt cho mắt.”
“Mất ngủ đối với các phương diện đều không tốt, em chơi một chút có lẽ sẽ mệt.”
“Không thể.”
Chung Ngưng cực kì buồn bực, oán trách nói: “Đều do anh làm hại, vốn dĩ em đã ngủ rồi, là anh đánh thức em! Anh phải chịu trách nhiệm.”
“Được.” Hứa Huyền Thụy rất dứt khoát.
Chung Ngưng: “…”
Hứa Huyền Thụy: “Anh dỗ em ngủ, một giờ hẳn là có thể cho em ngủ rồi.”
“Một giờ cũng lâu lắm… Ưm…” Trên người bỗng bị đè nặng, Chung Ngưng bị ngắt lời.
Hứa Huyền Thụy nửa đè trên người cô, dưới ánh đèn mờ tối, đôi mắt anh phá lệ sáng chói, tinh thần phấn chấn.
“Không lâu.” Nói xong liền cúi đầu hôn lên bờ môi mê người của cô.
2.
Sau khi ở chung, Chung Ngưng cùng Hứa Huyền Thụy liền như hình với bóng. Yêu đương với ông chủ gì đó, thật ra cũng có chỗ không tốt, không có cảm giác mới mẻ.
Tuy rằng ở trong công ty, bọn họ đều sẽ không biểu hiện ra bộ dáng thân mật, nhưng Chung Ngưng vẫn hy vọng có thể tách Hứa Huyền Thụy ra, một ngày cũng được.
Dưới sự chờ đợi của cô rốt cuộc cũng có cơ hội.
Hứa Huyền Thụy phải đi công tác, địa điểm là Macao, anh kêu Chung Ngưng mua vé máy bay, đương nhiên, là anh cùng cô đi.
“Em không đi.” Chung Ngưng cự tuyệt.
“Lý do.” “Nói một cách khách quan thì Hà Minh thích hợp hơn em, còn nói chủ quan thì em không muốn đi.” Chung Ngưng rất kiên quyết.
Hứa Huyền Thụy nhướng mày, cười nói với cô: “Có muốn suy nghĩ lại không?”
“Không muốn.”
“Macao có khô bò rất ngon.”
“Không ăn.”
“Anh đi tận năm ngày đó.”
“Chỉ có năm ngày sao?” Chung Ngưng vẻ mặt thất vọng.
Hứa Huyền Thụy nghẹn lời, chợt lại cười nói: “Cũng tốt, tiểu biệt thắng tân hôn.”
Chung Ngưng: “…”
Cuối cùng Hứa Huyền Thụy vẫn là mang theo Hà Minh đi Macao, Chung Ngưng được như ý nguyện, ngày đầu tiên không có Hứa Huyền Thụy ở bên, cô cảm giác cả người nhẹ nhàng, cực kì vui vẻ.
Ngày hôm sau, như cũ cảm thấy không có anh bên cạnh cũng rất tốt, muốn làm gì thì làm, nhưng vấn đề ăn cơm có chút phiền toái.
Ngày thứ ba, hình như có chút nhàm chán.
Ngày thứ tư, thời gian trôi có chút chậm.
Ngày thứ năm, trong đầu cô chỉ mãi xoay chuyển một câu — “Tiểu biệt thắng tân hôn”, cả ngày đều khẩn trương cùng chờ mong anh trở về.
Trong sự chờ đợi dài dằng dặc, cửa lớn rốt cuộc cũng mở ra. Chung Ngưng ngồi trên sô pha nhịn xuống xúc động không đứng dậy, sau khi nói với Hứa Huyền Thụy một tiếng “Anh đã về rồi”, lại lần nữa đem ánh mắt đặt trên màn hình TV, nhưng mà cô chỉ nghe được tiếng tim đập bùm bùm của mình.
Hứa Huyền Thụy đáp lại cô một tiếng, sau đó liền đem hành lý về phòng, không có đi đến chỗ Chung Ngưng trước.
Tâm tình Chung Ngưng có chút xuống dốc.
Cất hành lý xong Hứa Huyền Thụy đi đến phòng tắm xả nước, bộ dáng chuẩn bị tắm rửa.
Lúc đang xả nước, anh cũng không có tới tìm Chung Ngưng.
Chung Ngưng thương tâm, tiểu biệt thắng tân hôn mà anh nói đâu?
“Chung Ngưng, anh có mua đồ ăn ngon cho em đó.” Hứa Huyền Thụy đứng ở cửa phòng tắm nói với Chung Ngưng.
“Em ăn no rồi.” Còn ăn cái gì mà ăn, cô không có tâm trạng để ăn.
“Anh đói bụng rồi.”
Chuyện này có liên quan gì tới cô? Hừ. Chung Ngưng không để ý tới anh.
“Lại đây, đút cho anh.”
“Anh có tay có chân.”
“Em nói không sai, vẫn là phải đích thân động thủ mới được.”
Chung Ngưng: Hừ!
Vài giây sau…
“A! Anh làm gì vậy! Đặt em xuống! Không phải anh đói sao?”
“Không sai, đói bụng được năm ngày rồi.”
Chung Ngưng: “…”