Yêu Thầy... Có Được Không???

Chương 24



-Thầy, thầy sao vậy????-Anh 1 thân 1 mình đầy mùi rượu lảo đảo vào nhà. Cô ngồi sofa đợi anh mãi, anh bảo anh hôm nay sẽ về ăn cơm mà..

-Oẹ...-Cô chạy ra đỡ anh vào, chưa gì đã bị anh môn 1 Đống vào quần áo. Cô lại càng Ko có kinh nghiệm chăm sóc cho người say như thế này.. Sao đây? Anh hình như sốt rồi? Cứ lấy anh cái khăn đắp trán rồi tính tiếp vậy..

-Bác ạ? Bác có thể qua nhà gấp được Ko ạ?? Thầy ấy say quá, sốt nữa, cháu lại Ko biết làm như thế nào?-Cô gọi mãi cho mẹ anh Ko được, bèn gọi cho bố anh

-Được, cháu cứ để nó nằm đó, bác chạy sang rồi bác làm cho.-Ông tức tốc xin lỗi đối tác rồi xuống xe chạy vùn vụt đến nhà anh. Đang ăn uống với đối tác thì lại nghe con trai có chuyện?? Hừ.. say, sốt.. tức Ko tả nổi mà..

-Linh hả? Sơn nó sao vậy??-Ông chạy ngay vào phòng anh, thấy cô ngồi đó, mặt anh thì đỏ phừng phừng

-Cháu Ko rõ, chỉ biết là thầy về nhà say bí tỉ, nôn hết vào người cháu... và thầy sốt nữa..

-Ừm, cháu cứ về phòng học hành đi, xong ngủ luôn. Bác chăm sóc nó, cháu Ko phải bận tâm.

-Dạ, thôii cháu về phòng. Bác cần gì cứ gọi cháu nhé..

-Ừ... Mà thuốc cảm ở đâu? Cháu lấy hộ bác được Ko??

-Nhà Ko có đâu ạ. Cháu xuống bên dưới chung cư mua cho...

-Ừ, phiền cháu.

Ông cứ thế rồi lau người, thầy quần áo cho thằng con, người nồng mặc mùi rượu.

-Cháu để thuốc đây nhé. Cháu về phòng đây ạ.-Cô để lên tủ đầu giường rồi quay người về phòng

-Cảm ơn cháu.

-Ko có gì ạ.-Cô rất lo cho anh nhưng có bố anh ở đấy rồi cô cũng yên tâm, ngoan ngoãn đi về làm bài cho đầy đủ, chỉ sợ anh tỉnh dậy đi làm rồi biết cô thiếu bài tập là đời cô chấm hết.

-Con xin lỗi.... bố..... con xin lỗi..-Anh liên tục nói mớ, tay với với, hình như là gặp ác mộng?

-Ta đây, ngủ đi, có ta đây rồi...-Bố anh cứ ngồi cạnh anh mãi, vỗ vỗ người anh. Anh cảm thấy có người bên cạnh thì cũng an tâm ngủ đi?

Ông cứ vậy túc trực cả đêm bên cạnh anh, thỉnh thoảng lại vào giặt khăn rồi thay khăn. Anh sốt cao vậy cũng chưa tỉnh dậy mà uống thuốc...

-Ưm.. bố à????-Anh giật mình nghĩ mãi mới nhớ ra đã xảy ra chuyện gì, cũng tự suy đoán được sao bố lại xuất hiện ở đây. Dậy thấy cái gì đè nặng nặng lên người mà thấy lạ lạ, bố anh chắc đã ở đây lâu rồi nên mới mệt mà gục xuống

-Dậy rồi? Uống thuốc đi. Mới có 3h sáng, uống rồi ngủ tiếp đi.-Ông chạy ra lấy cốc nước cho anh rồi lấy thuốc đưa tận tay cho anh. Đứa con này quả thật làm ông lo lắng mà... Đợi mãi Ko tỉnh dậy, sốt lại cao.

-Hay bố nằm cạnh con đi, giường cũng đủ chỗ, đừng thức đêm vậy, mệt lắm..-Anh nói nhỏ, anh chả có sức mà nói nữa, người như bị rút hết năng lượng rồi, cố lắm mới nói được 1 câu.

-Con còn ở đó lo cho ta nữa? Ngủ đi, thuốc này uống vào hơi buồn ngủ, nếu cần gì cứ gọi ta.-Ông nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh, cố nằm ít diện tích nhường chỗ cho thằng con trai, thật ra giường cũng rộng nhưng con trai ông khi ngủ thì... đang tay đang chân đủ hết

Anh chìm vào giấc ngủ say, cơn sốt đã hạ nhờ tác dụng của thuốc, anh thấy dễ chịu hơn phần nào nên ngủ cũng ngon hơn..

-Sơn??-Ông mở mắt, bật dậy, con trai ông đâu rồi? Nó còn bệnh mà đi đâu được chứ? Nhìn ra cửa sổ đã thấy nắng chói chang, cũng đã 10h rồi, ông trông con trai cuối cùng lại ngủ say vậy.. Đi ra khỏi phòng, thấy trong bếp con ông lúi húi làm đồ ăn sáng, tay chân còn run lẩu bẩy, đứng Ko vững. Tốc độ nấu cùng chất lượng cũng Ko được như mọi khi đi??

-Nguyễn Hoàng Sơn. Con có lập tức vào giường nằm nghỉ Ko? Đồ ăn sáng cái gì?? Nằm yên đó cho ta, ai bệnh chứ? Ta mới phải phục vụ con kìa..-Ông lớn tiếng quát, cô đã đi từ lâu, cũng Ko còn ai nên ông thoải mái nạt anh

-Con.. đói..

-Đã bảo cần gì gọi rồi mà? Đi vào nằm!-Ông kéo anh vào phòng, để anh nằm xuống giường

-Ngu ngốc, đang sốt thì nằm im đi. Muốn bệnh liệt giường hả??

-Bố ngủ say quá, con Ko dám đánh thức. Cả đêm hôm qua bố mệt rồi mà..

-Con dám coi thường sức khỏe ta sao?-Cứng miệng vậy chứ đúng là thức chăm sóc con 1 hôm mà đã mệt lả đi rồi

-Ko có.

-Ta nấu tiếp rồi sẽ mang vào cho con. Đợi chút, nằm yên nghỉ ngơi đi.

1 lúc sau, ông đi vào trên tay cầm 1 khay đồ ăn: sữa, trứng ốp la, bánh mì, pate, xúc xích, canh....

-Nhiều...

-Ăn hết chỗ đó Ko được thừa 1 tí nào, ăn xong mới cho nghỉ.-Ông phải nhân cô hội này vỗ béo anh mới được, con trai gầy dơ xương vậy ra gì?

Anh cố gắng ăn hết, là bố làm cho anh nên anh cũng Ko dám bỏ miếng nào. Ngon✨.

-Có được Ko?-Ông ngồi nhìn anh cố gắng nhét hết thức ăn vào mồm, khẽ mỉm cười

-Ngon...

-Ngon thì ăn nhiều 1 chút. Ăn xong uống thuốc rồi nằm nghỉ.

-Bố ăn chưa?

-Chưa. Con ăn xong rồi ta ra ăn

-Vâng

Mọi việc trôi qua 1 cách nhẹ nhàng, chả ai đả động đến việc anh uống sau như thế nào hay vì sao. Cô lăng xăng giúp ông chăm sóc anh, thỉnh thoảng vào nói chuyện với anh. Bố anh thì ở cạnh anh 24/24, anh thật là cảm thấy có lỗi khi bố cứ như vậy bỏ hết công việc và sức khỏe vì mình. Đã nhiều lần bảo ông về nhà đi anh tự lo được mà ông Ko chịu...

-Con đã khỏe hẳn rồi bố, bố về nhà đi-Sau mấy hôm được chăm sóc, anh đã khỏi hẳn.

-Định đuổi ta sao?

-Ko có Ko có

-Ta sẽ ở đây nốt hôm nay, còn phải xử lí chuyện nữa

-Chuyện gì ạ?

-Chuyện con chứ chuyện gì??

-???

-Ai đi uống rượu say mèm rồi về nhà nôn hết vào người Linh?

-Vậy ạ? Con cũng Ko nhớ gì?

-Nói ta nghe xem, sao con lại uống say vậy?-Ông thấy lúc ngủ anh luôn miệng xin lỗi ông, chắc có liên quan đến ông đi?

-Con.. xin lỗi. Con đã làm mất hợp đồng với công ti A, gây cho công ti thiệt hại lớn. Tất cả là lỗi do con, con đã sơ suất trong công việc..-Anh cúi đầu, anh biết, ông ghét việc này

-Thiếu cẩn trọng là cái tội lớn nhất, có hiểu Ko? Từ lần này, hãy rút ra bài học cho bản thân con, sau này con lên ghế chủ tịch, thiếu cẩn thận như vậy rất nguy hiểm.

-Con hiểu-Anh gật đầu

-Vậy thì tốt. Chỉ vì cái hợp đồng mà con như thế này sao? Ko có hợp đồng này thì có cái khác, sao lại tự ngược thế? Con thích bị ngược, ta sẽ cho con toại nguyện.

-Tại bố rất ghét sự sai sót trong công việc, con sợ bố thất vọng..

-Ta ghét thật nhưng ai cũng phải có sai sót thì mới giỏi được, ta có thất vọng cũng sẽ Ko hết thương con, con biết mà. May mắn lắm ta mới có được con, ta Ko thể đánh mất con nữa, nên nếu con sợ ta thất vọng thì hãy cố chăm sóc bản thân đi, đừng có tự ngược, để ta ngược con thôii, hiểu?

-Dạ...

-Nếu con còn làm hại bản thân thì ta chỉ thêm thất vọng về mình Ko dạy nổi con, Ko bảo vệ được con. Nếu con bị sao ta sẽ Ko sống được, con nhớ lần trước trong bệnh viện chứ? Ta rất lo lắng, nên hãy nghe lời ta, đừng làm hại bản thân nữa, đừng để ta tự trách mình, nhé?

-Con hứa mà, con sẽ Ko làm hại bản thân, sẽ cẩn thận hơn và Ko để bố lo lắng.

-Ừ. Cũng trưa rồi, con nấu cơm đi, ăn xong, nghỉ ngơi. Đúng 3h30 chấp phạt, nghe rõ?

-Dạ..-Mông ơi, anh xin lỗi, lần này em chịu khổ nhiều rồi. Nhìn bố anh kìa, lửa giận tự nhiên phun trào sau khi nói chuyện với anh...

-Bố, đã 3h30 rồi. -Anh nhìn ông đang chăm chú làm việc thì thấy rất có lỗi, công việc ông vốn ngập trời, vì anh ông lại nghỉ làm mấy hôm liền...

-Ừ.... trước tiên chống đẩy đi, chống đẩy 50 cái, ta làm xong việc đã. Con cũng nên tập thể dục 1 chút.-Anh thở dài, lấy đâu ra cái trò chống đẩy này chứ? Mệt mỏi chống đẩy từng cái từng cái....

-Đã mệt rồi? Bao nhiêu cái rồi??-Ông quay sang thấy anh Ko chống đẩy nữa, thở hồng hộc

-46 cái..

-Nốt đi rồi dậy, nghỉ 1 chút. Đàn ông con trai kiểu gì mà yếu vậy? Mới có 5 chục cái...

-Bố uống trà.-Anh lễ phép đặt cốc trà xinh xinh lên bàn

-Cảm ơn con...-Ông nhấp 1 ngụm rồi uống liền 1 lúc hết gần nửa cốc

-Bắt đầu, lấy cái gì cần lấy ra đây.-Ông đứng dậy. Anh lục ngăn bàn 1 hồi lấy cây thước gỗ, cuối cùng lại nghĩ thế nào lấy thêm cả thắt lưng. Lấy xong mới thấy mình thật ngu đi..

-Xem nào...-Ông nhìn mấy thứ con trai để trên giường, thầm mắng con mình ngu ngốc, thắt lưng sao? Muốn liệt giường hả?

-Nằm sấp.-Ông cầm cây thước gỗ, haiz.. nặng vậy, đánh đau lắm.. Bình thường anh vẫn dạy Linh = cái này hả?

-Bất cẩn trong công việc, bao che cho cấp dưới, con tưởng con nói tất cả là do con thì lừa được ai? Ta là chủ tịch, còn là bố con, còn Ko biết sao?? Nói dối, uống rượu quá chén. Từng này tội tính sao?

-Bất cẩn, bao che tính 50 thước, nói dối tính 40 thước, uống rượu quá chén tính 40 thước. Tổng cộng 130. Có chịu được Ko??-Anh đổ mấy tầng mồ hôi lạnh... Thảm rồi, thảm thật rồi....

"Chat","chat","chat","chat","chat"

"Chat","chat","chat","chat","chat"

"Chat","chat","chat","chat","chat"

....

Ông lạnh lùng vung thước, mấy giây thước lại vụt xuống. Anh cắn răng chịu đựng, đau..

-Aaa...-Anh cuối cùng cũng kêu lên, ông thấy vậy rất đau lòng, đã qua 100 thước, anh chịu vậy cũng rất giỏi.

-Cố chịu nốt.-Ông nhẹ giọng, lại vung thước lên, tuy nhiên lực khá nhẹ, dù vậy anh vẫn đau thấu xương, mông anh như nứt ra. Thật sự đã chảy máu bê bết rồi...

-Ơ...-Anh ngạc nhiên, cái gì đè lên người anh đây? Chạm vào vết thương, đau....

-Linh, cháu đứng dậy đi.

-Bác, đừng đánh nữa. Cháu xin bác.-Cô nằm sấp lên người anh

-Vì Linh ta tha cho con. Cháu ra ngoài đi.-Mắt ông trang ngập ta cười, nhìn cô kìa, ánh mắt lo lắng trang ngập yêu thương kia là sao?

-Bác đừng đánh nữa nhé.

-Bác đã nói là Ko đánh mà.-Cô nghe vậy mới yên tâm ra ngoài. Để Ko gian cho 2 bố con

-Xin lỗi, ta nặng tay quá.

-Ko sao, là con đáng bị vậy.

-Ừm, bôi thuốc rồi con nằm nghỉ nhé. Ta nấu cơm cho con và Linh rồi ta về nhà, cần gì cứ gọi ta.-Anh gật gật đầu, sau khi bôi thuốc xong, anh đã thật sự mệt mỏi muốn chết rồi.

-Xin lỗi con, lần sau sẽ Ko nặng như vậy...-Ông nói lại 1 lần nữa, xoa đầu anh mấy cái rồi ra ngoài. Nấu cơm..

-Bác Ko ở đây ạ??

-Ko. Cháu ở đây chăm sóc Sơn nhé, với cả chuyện bị bác đánh, cháu coi như Ko có chuyện gì, bôi thuốc nó tự lo được, đừng nhắc đến, nó sẽ xấu hổ, thậm chí có thể tránh mặt con..

-Dạ..-Cô thầm thân phục, quả nhiên là bố con, rất hiểu nhau, bố anh cũng quá tâm lí..

-Cảm ơn em, Linh.-Anh cười. Anh rất cảm động khi thấy cô lấy thân mình che chắn cho anh, dù bị cô đè còn đau hơn bị đánh..

-Ko có gì thầy.. em đâu có làm gì. Từ trước đến giờ thầy đã làm cho em bao nhiêu việc, từng đây công lâu mới đủ để đáp trả

-Tôi Ko mong muốn cho đi sẽ được trả lại, em thoải mái lên, cho nhiều sẽ nhận lại nhiều thôii, Ko cần em phải trả vậy. Tôi Ko tính toán.

-Vâng...

-Cảm ơn em nhiều.-Anh ôm lấy cô, hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô

-Mà.. em nặng thật đó.-Anh mỉm cười, cô nghe vậy thật xấu hổ muốn đào hố chui xuống

-Thầy... đáng ghét.-Cô vùng vằng bỏ vào phòng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv