-Tiểu thư đợi một chút nữa thôi là công ty phá sản thật đó, công sức của giám đốc sẽ đổ bể hết đó tiểu thư. -Chú yên tâm, cơ đồ của cha tôi gâydựng , tôi sẽ không để nó bị hủy hoại trong tay mình đâu nên chú cứ yêntâm đi.- nó quay lưng toan bỏ đi thì nó lại thấy bóng dáng Hân nên đứnglại. Hân tiến lại chỗ nó, thì thầm vào tai nó chuyện gì đó. -Chó má, cái bọn báo chí , chỉ bực không thể vả vỡ mỏ bọn nó ra.
–Nó thầm nghĩ -Chúbán hết cổ phiếu Toàn Thắng , thu mua lại cổ phiếu công ty ta được rồiđấy. Xong việc này chú đưa toàn bộ tài liệu những dự án của công ty gầnđây nhất mang đến cho tôi.-nó -Dạ, tiểu thư tôi đi làm ngay.
- Trợ lí rời khỏi phòng tổng giám đốc.----------------------------------------------------------------------------------------------------
-Nói thật thì qua đợt này chưa chắc công ty đã ổn định lại đượcđâu.-Hân -Ừ tao cũng nghĩ vậy .Nhưng Thật không ngờ bọn báo chí lại đưatin ba tao mất, ông lên tiếp quả công ty .Với sức khỏe yếu không thểchống đỡ công ty, công ty ngày càng xuống dốc trầm trọng. Lại còn đưatin công ty sắp phá sản mới ghê chứ.Đã thế ban đầu không cho lên báoluôn đi lại đợi thị trường châu âu biến động mạnh mới đưa tin.
Bọn nhàbáo tính chôn sống công ty nhà tao hay sao á.Haiz……À mà không ngờ VănKhánh lại có thế lực vậy luôn á. .Mới có 30’ mà đã giúp công ty tao tăng giá cố phiếu trở lại rồi.Thật là ghê gớm.-Nó -Ừ thì vốn là thiếu giatập đoàn Cao thị, đứng nhất nhì nước lại là Bang chủ bang Nhất Longtrong tay sở hữu công ty lớn nhỏ khác nhau. Đẹp trai , hào phóng khiếnbao em phải ngất ngây bám theo . Nhiều người mong lại gần mà chả đượcchứ đâu như mi được người ta thích mà còn bơ .-Hân -Ghê gớm vậy cơ á ,hèn chi có người nào đó thích thầm mà giấu không dám nói, mà tao nghĩlại rồi hay tao bỏ VA đi thích Văn Khánh để cho người nào đó khỏi trôngmong nha.
-Nó chọc Hân vì nó biết Hân thích Khánh lâu rồi nhưng bản chấtHân ương bướng với lòng tự cao của 1 bang chủ không cho pp Hân tỏ tìnhtrước nên Hân chưa bao giờ bày tỏ . Mọi chuyện đều được hân giấu kín kểcả nó nhưng rất tiếc nó lại cảm nhận được. -Này ai thích hắn, nếu màythích thì nhào tới không ai cản mà tao luôn ủng hộ hết mình.-Hân -Thôiđi cô, còn giấu nữa thích thì cứ nói với tôi , tôi làm mối cho .-Nó.-Đừng bịa đặt , tao không thích hắn mà.-Hân -Ờ không thích mà khi gặpngười ta mặt cứ đỏ ửng, suốt ngày tránh mặt nhưng lâu lâu lại liếc trộmngười ta từ xa, tưởng tui đây không thấy à.-nó -Ờ thì …….mà thôi khôngnói nữa.-hân gắt lên -Rồi , thì không nói nữa.May mà đợt này có VănKhánh không thì công ty tao….
Gặp chuyện.-Nó -Nhưng mày cũng hay thiệt.sao biết bên cánh báo chí đồn bậy mà nhờ tao kiếm người đăng tin ngănchặn.-Hân -Tại tao nghi lâu rồi. Với chuyện này trước hay sau rồi sẽ sảy ra, tao cũng chuẩn bị trước rồi nhưng mắc sai sót nên trở tay không kịp nên mới phải dùng đến kế sách này. Nhưng cũng may nhờ tốc độ lan truyền nhanh nên kịp thời ưng cứu không thì.....
.–Nó -Ờ (hân chép miệng)……….nhưng cái bài báo mày nhờ tao đăng á nghe sến quá. Gì mà tiểu thư khôngnhững xinh đẹp lại còn tài năng , giỏi giang cứu công ty thoát khỏinhiều lần phá sản, đưa ra nhiều kế hoạch kiếm về cho công ty khoản lợinhuận khổng lồ…..À mà nhắc mới nhớ Với cái dự án mới mày nhắc đến trongbài báo á liệu có thành công hay không. Sao tao chưa nghe mày nhắc đếnbao giờ . -Thôi nói mà xấu hổ. Tao phải tung hô mình lên tao cũng ngạilắm chứ bộ.Còn cái dự án á. Chưa biết được xem sao đã .
-Nó
-Vậy mà đăngtin như thật .Đã thế còn nổ bất chấp :chắc chắn sẽ thành công nữachứ.
-Hân
-Thương trường mà giả tạo tí thôi-nó chưa nói hết câu thì
-Tiểu thư nãy bệnh viện báo tới , chủ tịch nghe tin công ty lâm vào bế tắcnên phát bệnh nguy hiểm tới tính mạng nhưng giờ cơ thể đã ổn định lạirồi ạ.
-Trợ lí.
-Chuẩn bị xe tới bệnh viện.Nhanh lên
-Nó nói với trợ lírồi quay ra nói với Hân-Mày đi với tao không.
-Không mày đi thăm ông đitao có việc rồi.-hân -ờ vậy tao đi nha.-Nó vội bước đi . Khi đến bệnhviện bệnh tình ông đã ổn định nó yên tâm hơn.Tuổi ông già rồi nên khinghe tin dữ , tăng huyết áp đột ngột khiên cơ thể ảnh hưởng .Qua đợt này nó sẽ không cho ông động vào bất cứ việc gì của công ty nữa.Nói chuyệnvới ông một lát, Nó quay lại công ty sắp xếp công việc. Nó vùi mình vàocông việc , tìm ra nguyên nhân rồi nhanh chóng đưa ra hướng giải quyết.Nói thì dễ làm thì khó . Công ty thừa nhân sự quá nhiều , lại luôn hoạtđộng theo các chính sách cũ nói trắng là quá lạc hậu so với thời đại ,đã thế ý tưởng độc đáo sáng tạo là không hề có.
Và thêm một vấn đề nữalà ngân sách công ty khi đưa xuống để triển khai kế hoạch luôn bị haohụt ,….người làm thì ít người hưởng lại quá nhiều. Đó chừng đó vấn đềnói giải quyết nhưng giải quyết làm sao nó vốn không đủ sức. Trước giờbáo chí luôn khen nó có tài kinh doanh, à không anh em nó mới đúng chứ ( ông anh họ được nhắc lúc đầu truyện và nó) nhưng họ đâu biết nó ngukinh doanh lẫn quản lí dữ dội. Trình độ của nó thì chỉ đủ làm cho côngty không rơi vào tay thần chết thôi chứ nói để phát triển là không cókhả năng.Nó chỉ có nguồn tài nguyên ý tưởng vô hạn thôi, nó có thể chora nhiều ý tưởng khác nhau với nhiều lĩnh vực khác nhau chứ Còn cáingười mà có tài kinh doanh thật sự là cái ông anh họ quý giá của nókìa.Nó thở dài, Xoa hai thái dương nó bắt đầu đưa ra giải pháp, đồngthời cho người gọi anh họ nó về,ông anh họ được chơi bời lông bông nhiều rồi nói đi du học chứ nhưng với ổng đi chơi tán gái là chủ yếu chứ họchành gì, giờ phải kêu về làm việc thôi, nó thầm nghĩ. Sau đợt biến độngbất động sản vừa rồi buộc nó phải cắt giảm nhân sự, cải cách lại bộ máycông ty từ đầu đến cuối. Để làm được việc này nó gặp khó khăn chồng chất cũng may sao nó không phải đối mặt với hội đồng quản trị vì họ biếtnăng lực của nó chứ không nó đã gục ngã trước ngọn núi mang tên ‘khókhăn’ ấy rồi.
(Linh đã quay lại rồi, cho linh sr vì không đăng truyện lâunh vậy nha. Không biết còn ai để tâm truyện của linh không)