Bách Tây ôm Thích Tầm không muốn buông. Nếu không phải đang ở sân bay, hiện tại cậu có thể biến thành kẹo da trâu*[1] dính chặt trên người hắn.
*[1]: Một loại kẹo có thành phần chính từ đường trắng và vừng...là đặc sản của vùng Dương Châu, Giang Tô. Hình minh họa 👇👇👇
Nhưng phần lý trí còn sót lại đã ngăn cậu lại, cậu không tình nguyện tụt từ trên người Thích Tầm xuống. Vừa xoay người, cậu vẫy tay với đồng nghiệp và Tô Nghiệp vừa mới đi đến lối ra, ý là tôi đi đây.
Hai đồng nghiệp mang vẻ mặt chế nhạo nhìn cậu nhưng vẫn cười híp mắt vẫy tay với cậu. Sau đó hai người đẩy vali sang hướng khác, chuẩn bị đi mua kem ăn.
Mà Tô Nghiệp cũng cười với cậu, dùng khẩu hình miệng không có tiếng động nói một câu: "Tạm biệt."
Trong khoảnh khắc ánh mắt của Thích Tầm và Tô Nghiệp chạm nhau.
Người đại diện đứng bên cạnh quan sát, luôn cảm thấy như có tia lửa tóe lên trong không khí.
Cũng may nó chỉ kéo dài trong vài giây ngắn ngủi.
Thích Tầm nhanh chóng dắt tay Bách Tây rời đi.
Tô Nghiệp nhìn theo một lát mới di chuyển ánh nhìn. Anh ta đè thấp mũ nói: "Chúng ta cũng đi thôi."
Bách Tây và Thích Tầm ngồi vào xe, vali cũng đã đặt vào cốp sau.
Bốn phía đều dán miếng dán phòng nhìn trộm, trong xe hoàn toàn biến thành một góc bí mật.
Ngay khi cửa xe đóng lại, hai người lao vào hôn nhau ngay lập tức.
Trước đây Thích Tầm không hề biết rằng mình cũng có thể kích động như vậy.
Thế nhưng Bách Tây lại vòng tay lên cổ hắn, bị hắn hôn đến mức đầu óc choáng váng mà phát ra giọng mũi khe khẽ và tiếng nức nở nghẹn ngào, ánh mắt cũng mê man và ướt át nhìn hắn đầy ỷ lại.
Tất cả giống như đốm lửa, ngay lập tức bùng nổ sức nóng trong không khí.
Bách Tây bị hôn đến mức thần hồn điên đảo, cậu cảm thấy cả người Thích Tầm nóng bỏng cũng cảm thấy máu huyết của mình nóng lên.
Thậm chí có khi chính cậu cũng nghĩ không ra, sao mình lại có thể yêu Thích Tầm đến như vậy.
Khi hắn ôm cậu như thế này, cậu cảm thấy thân thể mình như muốn tan chảy.
Giữa khe hở của đôi môi, Bách Tây hàm hồ nói: "Em nhớ anh lắm."
Vào mùa đông, lúc cậu và Thích Tầm mới ở bên nhau, cậu tới tìm hắn khi hắn đang công tác ở thành phố Lạc Hải. Lúc gặp nhau cậu cũng nói với hắn như vậy--Em nhớ anh lắm.
Khi đó hắn trả lời cậu rằng: "Anh biết rồi."
Mà lần này, Thích tầm ôm cậu, môi hắn hôn lên chóp mũi cậu sau đó thản nhiên day trán cậu khẽ nói: "Anh cũng rất nhớ em."
Từ "Anh biết rồi" thành "Anh cũng rất nhớ em."
Bảy tháng trôi qua.
Hạ qua đông đến.
Nhưng Bách Tây bị hôn đến mức choáng váng, không nhận ra sự khác biệt trong lời nói đó.
Thích Tầm nắm lấy tay cậu, ngón tay chen vào khe hở giữa những ngón tay của cậu, mười ngón tay đan vào nhau, hắn thì thầm: "Nếu không phải công việc của em thật sự quá bận thì anh đã đến bắt em về rồi."
Hắn nói rất dịu dàng nhưng trong lời nói không hề che giấu dục vọng chiếm hữu.
Bách Tây cười khúc khích.
Cậu khàn giọng hỏi: "Bắt về, sau đó thì sao? Anh muốn làm gì?"
Thích Tầm nhìn cậu như đang nói đùa nhưng ánh mắt lại có chút nghiêm túc: "Nhốt trong nhà, kim ốc tàng kiều*[2]."
*[2]: Nguyên tác là 金屋藏娇. Đây là thành ngữ TQ, bắt nguồn từ <<Hán Vũ cố sự>>. Truyện kể rằng hoàng hậu đầu tiên của Hán Vũ Đế là Trần A Kiều. Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hán Vũ Đế đã hứa hẹn rằng: "Nếu có một ngày ta cưới A Kiều làm vợ thì sẽ xây một tòa lầu cao bằng vàng để nàng ở." Sau này thành ngữ này dùng để ám chỉ việc lấy vợ hoặc giấu người tình trong ngôi nhà sang trọng to đẹp.
Bách Tây nhíu mày, nhắc nhở: "Giam giữ người là phạm pháp."
Nhưng chỉ mấy giây sau, cậu lại cười với hắn: "Nhưng nếu do em tự nguyện thì không cấu thành tội phạm rồi."
Nếu Thích Tầm là dân giang hồ, cậu cũng tình nguyện trở thành đồng phạm.
Hai người dính lấy nhau ở trong xe một lúc, sau đó từ từ tách ra.
Mặc dù đã dán miếng kính chống nhìn trộm nhưng dù sao vẫn là nơi công cộng, cũng không biết khi nào sẽ có người ở xe bên cạnh tới.
Khi ra đến đường lớn, Bách Tây hạ cửa sổ xe xuống. Làn gió đêm dịu dàng thổi qua mặt giảm bớt độ nóng của đôi má cậu.
Bây giờ đã là sáu giờ, phố đã lên đèn. Mà tình hình giao thông hôm nay cũng không quá tệ, một tiếng sau, hai người về đến nhà.
Vì biết hôm nay Bách Tây trở về nên dì Đinh làm nguyên một bàn toàn món cậu thích ăn, hơn nữa còn vô cùng thức thời xin về sớm.
Bách Tây ăn mà nước mắt lưng tròng.
Đã lâu rồi cậu không được ăn món nhà nấu mà vừa miệng như thế này.
Cậu than với Thích Tầm: "Đồ ở tiệc rượu không phải dành cho người ăn. Mỗi lần chỉ được lấy một phần nhỏ, cho mèo ăn à, đến Đại Béo còn không ăn ít như vậy."
Thích Tầm mỉm cười, bóc tôm cho cậu.
Đúng là hắn cảm thấy cậu gầy đi một chút, giống như ra ngoài bị người ta ngược đãi vậy.
Mà mấy ngày cậu không có nhà, hắn cũng không hề có khẩu vị. Không phải vì hắn tương tư thành bệnh không muốn ăn cơm, chỉ là trên bàn ăn chỉ có một mình hắn khiến hắn cảm thấy trống trải, không quen.
Rõ ràng trong nhà không có người vứt đồ linh tinh, trên sô-pha cũng sẽ không treo áo khoác, trong phòng ngủ thì gọn gàng ngăn nắp, tất cả đều được sắp xếp dựa theo thói quen trước đây của hắn.
Nhưng hắn lại cảm thấy thiếu mất thứ gì đó.
Lúc này nhìn Bách Tây mặc T-shirt rộng rãi ngồi ở phía đối diện với chỏm tóc mái được kẹp lên thì cuối cùng hắn cũng cảm nhận được mảnh ghép bị thất lạc trong trái tim đã được ráp lại rồi.
Cậu đang bê bát nhỏăn món ngọt cuối cùng, là sữa trứng hai lớp*[3] thêm mật ong. Thấy Thích tầmnhìn sang, cậu còn múc một muỗng đưa qua hỏi: "Anh ăn không?"
*[3]: Hình ảnh minh họa: Sữa trứng hai lớp👇👇👇
Hắn lắc đầu.
Đúng là hắn chuẩn bị ăn đồ ngọt nhưng không phải là thứ trong bát của cậu đâu.
Một mình Bách Tây ăn hết bát sữa trứng hai lớp.
Cậu thỏa mãn nằm trên ghế, xoa cái bụng nhỏ của mình, cười híp mắt nói: "Về nhà là tốt nhất, những ngày đi công tác đúng là không phải người mà. Mai em muốn ăn gà dừa*[4], muốn ăn lẩu nữa."
*[4]: Món ăn nguyên liệu chính là dừa và gà, là đặc sản của vùng đảo Hải Nam. Hình minh họa👇👇👇
Thích Tầm bước đến cạnh cậu: "Gà dừa thì được nhưng không nên ăn lẩu thì tốt hơn, em sẽ không thoải mái."
Cậu chớp mắt nhìn hắn.
Hắn bế cậu lên đi vào phòng còn tốt bụng nhắc nhở cậu: "Em còn nhớ khi em vừa đi công tác được hai ngày, đã nói gì với anh trong điện thoại không?"
Vẻ mặt Bách Tây hoang mang.
Cậu chỉ lo đào không lo lấp để chính mình ghi nợ phong lưu mà không mảy may nhớ chút nào.
Thích Tầm đặt cậu lên giường, chậm rãi cởi cúc áo.
Sau khi tắm xong, cậu chỉ mặc duy nhất một cái áo phông rộng miễn cưỡng che được đùi, hiện tại không khác gì cá nằm trên thớt.
Thấy bộ dạng không nhớ gì của cậu.
Hắn bèn quỳ một gối lên giường, chống tay xuống nhìn, từ trên cao nhìn xuống, sau đó ghé vào tai cậu nhắc lại không sót một chữ nào.
Sét đánh giữa trời quang.
Bách Tây gần như hóa đá ngay lập tức.
Khi đó cách màn hình điện thoại, cậu vô cùng phóng túng, gọi baba, mời người ta lên giường dạy dỗ mình cậu cũng nói rồi, ỷ vào việc hắn không thể tới hành hình cậu được.
Bây giờ thì tốt rồi, Thích Tầm cười như không cười nhìn cậu, cánh tay vững vàng chống ở hai bên hông cậu giống như lồng giam khóa cậu ở bên trong.
Bách Tây khó khăn nuốt nước miếng.
"Quân tử động khẩu không động thủ." Cậu nỗ lực nói lý với hắn, làm nũng ra vẻ ngoan ngoãn: "Lời của đàn ông ở trên giường, nghe thì được chứ đừng coi là thật."
Thích Tầm khẽ cười: "Muộn rồi."
Hắn đẩy áo phông của cậu lên.
Cậu bị ép lộ ra vòng eo tinh tế dẻo dai, da trắng như tuyết, chỉ hơi dùng sức một chút thôi cũng sẽ lưu lại dấu vết.
"Hơn nữa từ trước đến giờ anh cũng không phải là quân tử." Hắn chậm rì bổ sung nửa câu sau.
Cuối cùng thì cậu cũng lĩnh giáo được một chút cái gọi là họa từ miệng mà ra. Còn có, có một số từ không nên gọi bừa.
Ít nhất là cậu phải làm "con trai" trong đêm nay.
Tắm xong, khi cậu nằm lại trên giường đã được đổi drap giường mới thì đã mệt đến mức không muốn nhúc nhích nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo.
Cậu ngẩng đầu nhìn đồng hồ, một lúc nữa là 12 giờ rồi.
Sinh nhật cậu sắp đến rồi.
Thích Tầm cũng luôn chú ý thời gian, hắn ôm người vào trong ngực.
Từng phút từng phút trôi qua.
Đúng lúc kim đồng hồ chỉ 12 giờ.
Hắn cúi đầu, hôn lên trán cậu.
"Sinh nhật vui vẻ."
Hắn nhìn cậu, ánh mắt vừa dịu dàng vừa cưng chiều như là không hề giống hắn. Một Thích Tầm lạnh lùng cứng rắn, trầm tĩnh, luôn luôn kiềm chế, lúc này lại như bị đập vỡ lớp vỏ, nặn lại tính cách.
Hắn lấy một túi gấm nhỏ từ tủ đầu giường ra, lại lấy dây bình an đeo lên tay cậu.
Mấy sợi dây mảnh bện vào nhau, ở giữa có một viên charm nhỏ bằng vàng.
"Tây Tây của anh, lạithêm một tuổi rồi." Hắn nói tiếp: "Chúc em đời đời bình an."