Edit: Lan
Beta: Jin
********
Hiện tại Lâm Vãn đã có thể tự đi học một mình, đây là kết quả của ba mẹ cô sau nhiều lần thử nghiệm.
Mẹ cô bận đi dạy khiêu vũ, ba cô cũng không thể rời khỏi cửa hàng, Lâm Vãn không muốn tạo gánh nặng cho bọn họ vì những việc nhỏ nhặt như thế này.
Vốn dĩ cô muốn về cùng với bạn học đi về, nhưng ba mẹ lại không yên tâm nên vẫn đi đón cô, Lâm Vãn không thích điều này chút nào, trong mắt Lâm Vãn hiện lên sự bướng bỉnh, ánh mắt cô giống như sau này đã trưởng thành.
Nhưng hôm nay cô lại định không về nhà ngay mà bắt xe đến một nơi khác.
Trường Nhất Trung ở thành phố Ninh An, xe buýt dừng lại trước trạm xe đối diện trường học, Lâm Vãn đeo cặp đi xuống, một mình đi qua đường, sau đó đi đến trước cổng trường.
Nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc xung quanh đằng sau cổng trường, kí ức Lâm Vãn trở lại vài chục năm trước, khi đó cô đã học sơ tam (*), còn dì Tố Tố dạy ở trường cao trung số một. Sau khi Lâm Vãn xác định được lòng mình, cô đã thường xuyên đến đây, nhưng chỉ dám đứng trước cửa, mặc dù cô rất muốn gặp được dì ấy nhưng lại không dám quấy rầy. Cô định thi vào trường này để được gần dì ấy hơn nhưng mấy năm nay cô học tập không được tốt, điểm tổng kết rất tệ, kết quả trong kì thi tuyển sinh vào cao trung, cô bị trượt.
(*) Sơ tam: lớp 9
Cô đứng ở cửa một lúc, tất nhiên bác bảo vệ không muốn cho cô đi vào, nhưng thấy cô còn nhỏ tuổi nên mới nói chuyện với cô nhiều một chút.
"Bạn nhỏ, cháu tới tìm ai vậy?"
"Cháu tìm dì Tố Tố."
Bác bảo vệ khó hiểu nói: "Trong trường hình như không có người này đâu."
"Có có." Lâm Vãn kiên quyết đứng chờ ở cửa.
Cô nhớ dì Tố Tố là giáo viên dạy ngữ văn ở cao trung, môn ngữ văn không có tiết tự học buổi tối, chắc là đến giờ sẽ ra về.
Bác bảo vệ nhìn thấy cô như vậy cũng bất đắc dĩ lấy một cái ghế nhỏ trong phòng bảo vệ đưa cho cô, Lâm Vãn liền ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế yên lặng, không nhúc nhích cũng không nói gì nữa.
Thời gian chầm chậm trôi qua, không biết đã qua bao lâu, ít nhất đã được một giờ, Lâm Vãn nghe thấy tiếng động ở phía sau truyền đến, cô quay đầu nhìn lại liền thấy dì Tố Tố ăn mặc chỉnh tề đang đẩy xe đi ra ngoài, trên người nàng mặc bộ đồng phục của trường càng tôn thêm dáng vẻ xinh đẹp.
"Thì ra đây là con gái của cô sao? Con bé ngoan lắm." Bác bảo vệ cười nói.
Liễu Tố Tố xấu hổ, lúng túng giải thích: "Không phải đâu bác, con bé không phải con gái cháu."
Lâm Vãn giả bộ tức giận nói: "Dì Tố Tố của con không có kết hôn đâu, bác không được nói như thế."
"Ha ha, xin lỗi, xin lỗi, cô là giáo viên mới, tôi không có chút ấn tượng nào nên mới không biết, cô đừng để ý nhé."
Liễu Tố Tố gật đầu, nói vài câu với bác rồi dẫn Lâm Vãn rời đi.
Lúc này Liễu Tố Tố mới chú ý tới bông hoa nhỏ màu đỏ trước ngực Lâm Vãn, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó rồi hỏi:"Tiểu Vãn, con có kết quả thi giữa kỳ chưa?"
Lâm Vãn gật đầu, không hề khiêm tốn nói: "Con đứng nhất lớp ạ."
"Oa, thật là giỏi, đúng là Tiểu Vãn của chúng ta rồi." Liễu Tố Tố cười nhẹ, đưa tay lên xoa đầu cô.
Lâm Vãn ngồi trên ghế sau của xe đạp, cùng nàng rời khỏi trường học. Trên đường, Liễu Tố Tố một bên vừa lái xe vừa hỏi: "Vậy con muốn cái gì, dì dẫn con đi mua."
Lâm Vãn ngồi ở đằng sau, tay nhỏ nắm lấy hai vạt áo của nàng, lắc đầu nói: "Con không muốn gì hết."
Liễu Tố Tố có chút khó hiểu liền hỏi lại cô: "Vậy... Con muốn ăn cái gì? Chỉ cần Tiểu Vãn muốn ăn gì thì dì đều dẫn con đi ăn."
Lâm Vãn vẫn lắc đầu: "Con cũng không muốn ăn gì hết."
Lúc này, giọng của Liễu Tố Tố có chút buồn bã: "Xem ra Tiểu Vãn không muốn dì Tố Tố thỏa mãn nguyện vọng của con rồi."
"Không có!" Lâm Vãn nhanh chóng phủ nhận rồi lại nói: "Chỉ là con chưa có nghĩ ra mình muốn gì hết, dì Tố Tố."
"Hửm?"
"Con có thể tiết kiệm được không? Con muốn cùng dì tiết kiệm đến năm 18 tuổi."
Nghe được lời cô nói, Liễu Tố Tố không khỏi bật cười thành tiếng: "Giống như gửi vào ngân hàng, đến năm 18 tuổi mới lấy sao?"
"Dạ." Lâm Vãn nói bằng giọng non nớt của trẻ con.
"Được, dì đồng ý."
Một lát sau, Lâm Vãn nhịn không được liền hỏi nàng: "Dì Tố Tố, sau này dì sẽ đáp ứng tâm nguyện của Tiểu Vãn phải không?"
"Tất nhiên rồi." Liễu Tố Tố không suy nghĩ gì liền đáp.
"Con thích nhất dì Tố Tố." Lâm Vãn cười vui vẻ liền ôm lấy nàng từ sau lưng, đem khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên lưng nàng.
Ở đằng trước, Liễu Tố Tố vừa cười khanh khách vừa lái xe, trên đường đi tràn ngập tiếng cười đùa của hai người.
Đột nhiên cô ngửi thấy hương thơm trên người dì Tố Tố, trong lòng liền thỏa mãn, hiện tại cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Nếu có thể tiếp tục được như thế này mãi thì thật tốt.
"Vậy hôm nay, để chúc mừng con có được thành tích cao, dì dẫn con đi ăn mấy món ngon được không?"
"Không đâu, con muốn ăn đồ ăn do dì Tố Tố làm."
Cứ như vậy, Lâm Vãn dựa vào thân hình bé nhỏ của mình, có thể tùy tiện giở trò chơi xấu, dụ dỗ dì Tố Tố đem cô mang về nhà.
Vẫn là khu nhà ở kiểu cũ mà cô đã từng đi tìm trước đó. Sau khi dì Tố Tố đậu xe xong, Lâm Vãn ngoan ngoãn đi theo nàng vào trong rồi lên lầu.
Một hơi đi lên tầng cao nhất, hai người đều mệt mỏi thở hổn hển, Liễu Tố Tố một bên mở cửa rồi quay lại cười với cô: "Đi lên thật mệt mà."
Lâm Vãn lắc đầu: "Con không có mệt, nhưng tại sao dì Tố Tố lại ở trên cao như vậy?"
"Vì ở đây giá phòng rẻ hơn."
Một câu nói rất bình thường của nàng nhưng lại đập mạnh vào tim Lâm Vãn.
Cô gần như đã bỏ qua một vấn đề, dường như trước đây cô chưa từng hỏi thăm điều kiện của gia đình dì Tố Tố, khi còn nhỏ cô cũng chưa từng quan tâm tới vấn đề đằng sau đó.
Có lẽ bởi vì gia đình cô cũng được xem là khá giả, từ nhỏ hầu như cô không phải chịu vất vả gì nên khi biết chuyện dì Tố Tố thuê ở tầng cao nhất để tiết kiệm chi phí, trong lòng cô đột nhiên thắt lại, ngoài đau lòng còn có chút khó chịu.
Trước đây, lúc đi khu vui chơi và đi ăn đều là dì Tố Tố chi rất nhiều tiền cho cô.
Nhưng dì ấy chưa bao giờ nói ra.
Aizz...
Sau khi bước vào, căn nhà tuy không được lớn lắm, có một phòng ngủ và một phòng khách, nhưng cũng may căn nhà là rất gọn gàng ngăn nắp, còn có một số đồ trang trí nhỏ tinh xảo, chắc dì Tố Tố đã rất cẩn thận sắp xếp nó, có thể hình dung được đó là phong cách của một văn nghệ sĩ.
Bất kể ở trong điều kiện nào, dì Tố Tố cũng luôn chăm sóc bản thân thật sạch sẽ, tính tình hào phóng, tươm tất, cơ thể luôn thơm tho, nhà cửa cũng sạch sẽ không chút hạt bụi nào, có thể thấy dì Tố Tố là một người rất tinh tế, thể hiện nàng là một người theo đuổi cuộc sống tối giản.
Quả nhiên, nàng là người Lâm Vãn đã thích nhiều năm qua.
Người con gái này như có ma thuật vậy, càng tìm hiểu sâu càng kích thích con người tò mò mà khám phá tiếp.
"Con đi làm bài tập trước đi, còn dì sẽ đi nấu ăn." Liễu Tố Tố vừa đeo tạp dề vừa nói với cô.
Trời ạ, ngay cả lúc mặc tạp dề trông dì Tố Tố cũng ôn hòa, dịu dàng và thơm ngon nữa chứ. Nhưng Lâm Vãn không có ý định làm bài tập.
"Con có thể xuống bếp phụ với dì không?"
Cô ngây thơ hỏi một câu, Liễu Tố Tố liền bật cười: "Được rồi, phòng bếp không cần con đâu, ngoan, nghe lời dì đi làm bài tập đi."
Được rồi, nàng nói gì thì chính là cái đó, ai bảo con thích dì chứ.
Lâm Vãn: ┑( ̄Д ̄)┍